Nghe thế, Tiểu Thanh co rụt cổ, dùng ánh mắt đáng thương vô tội nhìn Tiểu Phi.
“Không sao đâu mà, Tần Ninh ca ca chỉ hù hoạ ngươi chút thôi!”
Tần Ninh thấy một người một bò thân mật thì cười khổ không thôi.
Cái con bò này biết tìm chống lưng rồi đấy.
“Sư tôn!”
Thẩm Văn Hiên đi lên phía trước, chắp tay cung kính thưa.
“Gần đây đến Đại Hoang Cổ làm chậm trễ không ít thời gian, sắp tới, ngươi đi theo ta tu hành thuật luyện đan”.
“Vâng!”, Thẩm Văn Hiên vô cùng kích động, hắn ta đã từng thấy qua thuật luyện đan của Tần Ninh, dẫu bản thân lớn hơn hắn hai tuổi, nhưng trên lĩnh vực luyện đan, Tần Ninh vẫn là tiền bối của hắn ta.
“Tần công tử!”, Thiên Động Tiên chắp tay hành lễ.
Tần Ninh khẽ gật đầu nói: “Minh Ung và Thiên Ám đâu?”
“Hai người bọn họ dẫn binh đi chinh chiến ở mấy nước lớn, liên quan đến nơi mà nguyên soái Thương Hư trấn giữ, nhưng mà ta đã truyền tin cho bọn họ, chắc chắn là nhóm bọn họ đang gấp gáp trở về rồi!”
Thiên Động Tiên nói lớn.
Tốt xấu gì thì Tần Ninh cũng đã trở lại, nếu không cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Ừ, thật không ngờ đám người này lại thật sự dám đến đây”.
Tần Ninh nhìn về phía trước, khẽ cười nói.
“Tần công tử, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện lớn gì? Ba cương quốc lớn này lại không ngại ngàn dặm xa xôi mà đến tận đây, hơn nữa còn mang theo nhiều người có cảnh giới Thiên Võ như vậy”.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là mấy tên thiên tài đứng đầu ba cương quốc lớn này bị ta giết chết!”, Tần Ninh xua tay, cười nhạt nói.
Thiên tài đứng đầu?
Là ba người Sở Thiên Kiêu, Địch Minh và Hạng Vân Thăng sao?
Giờ phút này, Thiên Động Tiên đã hoàn toàn hiểu được, vì sao mà ba cương quốc lớn lại nổi giận đùng đùng như vậy.
Ba thiên tài xuất chúng bị giết chết, ba cương quốc lớn kia không nổi giận mới thật sự là kỳ quái.