Từng tiếng âm vang lúc này tấn công vào trong đầu Hạ Á Quang.
Lúc ấy, mắt Hạ Á Quang mơ hồ, ý thức trong đầu dần dần tán loạn.
Cuối cùng, một tiếng phập vang lên trong đầu Hạ Á Quang, cả người lão ta mềm nhũn, ngã xuống đất.
Giờ khắc này, trước cửa Tần phủ yên lặng như tờ.
Tần Ninh chỉ bước ra như thế, rồi vung tay, thế mà Hạ Á Quang lại chết!
Một người ở cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển lại chết như thế.
Hạ Phương Ki sợ hãi đến tuôn cả mồ hôi.
Ông ta không nhìn ra được Tần Ninh đã làm gì để đến được bước đó!
Trong nháy mắt, cấm chế được giải trừ.
Đám người Hạ Phương Ki, Hạ Phưởng Kiệt đều thở hổn hển.
Nếu ban nãy Tần Ninh muốn giết bọn họ thì dễ dàng vô cùng.
“Cút!”
Một tiếng quát thấp vang lên, Tần Ninh chắp tay, xoay người đi vào Tần phủ.
“Kéo cả thi thể đi!”
“Cửa Tần phủ ta không được phép ô uế!”
“Ngày sau, người cổ quốc Đại Hạ còn dám bước vào thành Lăng Vân một bước thì sẽ có kết cục như Hạ Á Quang đấy!”
Hắn không nói nhiều, giết chết một cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển với Tần Ninh không tính là gì.
Đám người Tần Thương Sinh lúc này cũng quên cả thở.
Cứ như vậy mà giết một đầu sỏ cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển!
Tần Ninh đã làm như thế nào vậy?
Hạ Phương Ki lúc này không nói nên lời.
Thân là đế vương của cổ quốc Đại Hạ, ông ta vô cùng uy nghiêm, chưa từng e ngại.
Nhưng hôm nay, ông ta lại sợ.
Nhìn biểu cảm bình tĩnh của Tần Ninh.
Vừa bình tĩnh lại lãnh đạm.
Ông ta sợ!
“Phụ hoàng...”
Bốp!!!
Một cái tát vang dội vang lên, Hạ Phương Ki lúc này giận không kiềm được.
“Đồ ngu dốt, ai cho ngươi ở đây khoe khoang!”
“Vi phụ trước đó thua Tần Ninh ước hẹn ba chiêu, ngươi nghĩ ngươi giỏi lắm à?”
“Hoàng tử cổ quốc Đại Hạ? Ngươi cho mình là Thái tử đấy à?”
Hạ Phương Ki lúc này lửa giận tăng cao, Hạ Phưởng Kiệt hoảng sợ vô cùng.
Hắn ta chỉ muốn đến diễu võ dương oai một phen mà thôi, ai mà ngờ sẽ xảy ra chuyện này chứ.