Ma Hoàng là cảnh giới Hoá Thần, như vậy Ma Đế há chẳng phải vượt qua cảnh giới Hoá Thần rồi sao?
Nói cách khác, cái tên đang co giật nằm trên mặt đất thật ra chính là một tên vượt qua cảnh giới Hoá Thần?
Thế nhưng lão Vệ còn nói thêm là ông ta không muốn giết chết hắn ta, phải bắt sống hắn ta nên mới khiến hắn ta tàn phế, vì vậy mới tốn chút ít thời gian.
Nếu như mấy lão già ở thế gia, cổ quốc ở trên Cửu U đại lục biết được, không biết có trực tiếp ói máu tại chỗ luôn không?
Tần Ninh lúc này được Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi dìu đứng dậy, nhìn xuống dưới.
Lão Vệ ngay lập tức vung tay lên, một luồng linh khí đột nhiên quấn quanh người tông chủ Tuyệt Ninh tông và nâng hắn ta lên.
“Cuối cùng sẽ có một ngày các ngươi phải hối hận vì hành động ngày hôm nay, sẽ phải trả một cái giá thật lớn!”, tên Ma tộc Xích Huyết bán Ma Đế gầm thét: “Cuối cùng sẽ có một ngày đại quân của Ma tộc ta phá phong ấn thoát ra ngoài, đến lúc đó chính là ngày diệt vong của nhân loại các ngươi”.
“Không biết xấu hổ”, Kiếm Tiểu Minh bây giờ mắng: “Cho dù các ngươi có đánh bại Cửu U đại lục thì cũng sẽ có đại lục khác khiến các ngươi phải ngoan ngoãn chịu chết, đừng có mơ mộng hão huyền nữa!”
Nghe thấy lời Kiếm Tiểu Minh nói, tên bán Ma Đế chỉ cười nhạo một tiếng, không đáp trả.
Tần Ninh lúc này mới mở miệng nói: “Hỏi ngươi một số chuyện”.
“Minh Uyên có phải bị ngươi giết chết không?”
“Cương vương Minh Uyên của cương quốc Bắc Minh?”, tên bán Ma Đế đột nhiên cười nói: “Ta cũng chỉ là một thằng nhóc cảnh giới Nhân Vị mới bước vào cảnh giới Tam Vị, làm sao có thể giết chết hắn ta được?”
“Vậy thì chí ít các ngươi cũng không thể thoát khỏi liên quan đến mấy chuyện này được”.
Tần Ninh lúc bấy giờ khẳng định nói.
“Tên của ta là Mạc Khắc, chính là Ma Hoàng của Ma tộc Xích Huyết tôn quý, Ma Đế ra lệnh cho ta ở lại Cửu U Đại Lục”, Mạc Khắc lúc này cao ngạo nói: “Những năm gần đây, ta đương nhiên đã làm rất nhiều chuyện ở Cửu U đại lục, nhưng cương vương Minh Uyên thực lực mạnh mẽ ta hoàn toàn không phải là đối thủ”.
“Thậm chí khi hắn ta và Thiên Thanh Thạch ở cùng nhau, ta ở Cửu U cũng phải che giấu thu mình tránh hai người đó, sao có thể dám đối phó với hai người bọn họ được?”
Mạc Khắc lúc này bày ra bộ dáng chuyện ta làm ta sẽ nhận, những chuyện ta không làm đừng hòng đổ lên đầu ta.
“Xem ra ngươi không có ý định nói thật”.
Tần Ninh từ tốn nói: “Thiên Đế Các, ngươi chắc là đã từng nghe đến?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Mạc Khắc ngay lập tức tái nhợt.
“Thành thật nói cho ta những gì mà ngươi biết, ta sẽ để cho ngươi chết một cách sảng khoái, bằng không ta vẫn còn có hàng ngàn cách khiến ngươi mỗi ngày đau đớn muốn chết không được muốn sống không xong”.
Tần Ninh nói tiếp: “Không cần phải nghi ngờ, nếu không Đỗ Phương Hồi cũng sẽ không nói rõ ràng tất cả mọi chuyện về các ngươi không sót thứ gì”.