“Kiếm thứ ba!”
Một lần nữa kiếm lại vung xuống, lại có một người hét lên rồi gục ngã.
Ba cảnh giới Hoá Thần bát chuyển bị đánh chết trong nháy mắt.
Hai người Dư Đỉnh Phong và Thượng Dư Quang lúc này chết sững.
Thằng nhóc này lấy bản thân làm môi giới chịu tải cực nhỏ nhưng lại huy động được sức mạnh cực lớn để chém giết.
Tên nhóc này rốt cuộc đã làm thế nào để đến được bước này?
Điều khiển một sức mạnh như vậy, chỉ cần lơ là một chút thì kết cục chính là bản thân diệt vong!
Thằng nhãi này sao lại dám!
Bây giờ hai người đã chẳng còn tâm trạng mà kinh ngạc nữa.
Nếu còn không chạy thì bọn họ sẽ phải chết!
“Chạy trốn được sao?”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Tần Ninh vung một kiếm chém xuống.
Hai kiếm mang lúc này trực tiếp lao ra.
Một tiếng nổ ầm đột nhiên vang lên.
Kiếm mang chưa đến mà tiếng sấm đã cuồn cuộn đi đến.
Hai cơ thể lúc bấy giờ trực tiếp nổ tung.
Năm cảnh giới Hoá Thần bát chuyển lúc này đều đã mất mạng.
Cảnh này khiến những tiểu môn phái, tiểu thế lực hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.
Mặc Uyên Lâm lúc này quát khẽ nói: “Bây giờ lập tức rút người đi, thư viện Thánh Hiền ta vẫn sẽ không truy cứu trách nhiệm, nếu không đừng trách thư viện Thánh Hiền ta ra tay tàn nhẫn”.
Một câu nói của Mặc Uyên Lâm lúc này rất có trọng lượng.
Lần này, ai còn dám ở lại thì thật sự sẽ phải chết.
Bây giờ Tần Ninh tay cầm trường kiếm, bên trên trường kiếm loé lên ánh sáng sấm sét, ánh sáng sấm sét xung quanh cơ thể hắn càng thêm mãnh liệt.
“Nói nhiều lời vô nghĩa như thế làm gì?”
Tần Ninh cười gằn nói: “Từ giờ trở đi, bắt được ai là cảnh giới Hoá Thần thì ta chém kẻ đó một kiếm, không chạy thì chết đáng đời”.
Soạt soạt soạt. . .
Tần Ninh vừa nói xong, một nhóm người sớm đã chạy xa.
Nói đùa!
Cảnh giới Hoá Thần bát chuyển quá mạnh!
Năm kiếm, một kiếm lấy một mạng!
Nếu như bọn họ bị để mắt đến thì nhất định là khó tránh khỏi cái chết.
Tam đại bá chủ muốn tiêu diệt thư viện Thánh Hiền, bọn họ thấy được lợi thế thì nhảy một chân vào cũng không thành vấn đề.
Đến lúc đó phân chia canh uống đủ luôn.