“Dám cướp đồ của cương quốc Bách Xuyên chúng ta, tên này muốn chết à!”
“Đuổi theo hắn ta, công tử ta muốn chặt tay hắn ta!”
Tiếng quát tháo vang lên không ngừng, rồi một bóng người chạy về phía Tần Ninh.
“Ơ? Thánh Thiên Viêm?”
Nhìn thấy người này, Tần Ninh hơi sửng sốt.
“Tần Ninh!”
Mà Thánh Thiên Viêm nhìn thấy Tần Ninh thì như thấy phật tổ vậy, vội vã đi đến bên cạnh hắn.
“Ngươi chạy cái gì?”
“Chạy mau, chạy mau thôi!”
Thánh Thiên Viêm nhìn Tần Ninh, vội vàng hét lên.
Hắn ta cứ tưởng thấy Tần Ninh thì sẽ được cứu, nhưng Tần Ninh lại chỉ có một mình mà không có Diệp Viên Viên hay Vân Sương Nhi ở bên, bèn hô lên.
Tần Ninh đúng là rất lợi hại.
Hai thiên chi kiêu nữ Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không chỉ xinh đẹp mà còn có thiên phú đáng sợ, cam tâm tình nguyện làm tì nữ của Tần Ninh.
Mà Thiên Động Tiên cảnh giới Địa Võ tầng tám cũng tự nguyện đi theo Tần Ninh.
Đến cả nguyên soái Thương Hư cũng thế.
Nhưng vấn đề là bọn họ lại không có ở đây.
Mà Tần Ninh tuy có chút thủ đoạn kỳ dị, nhưng đây là Đại Hoang Cổ, địa bàn của tôn giả Đại Hoang, coi như người này đã chết hàng vạn năm rồi thì những thủ đoạn của Tần Ninh sẽ bị Đại Hoang Cổ áp chế mạnh mẽ mà không có hiệu quả gì.
Hiện giờ chẳng có ai bên cạnh Tần Ninh, cũng chẳng có con bài chưa lật, gặp phải Tần Ninh khác nào hại chính Tần Ninh.
Hắn ta biết Tần Ninh mới chỉ ở cảnh giới Linh Phách tầng một, mà đám phía sau hắn ta lại là Linh Phách tầng bốn, tầng năm, tầng sáu.
Có thể nói, từ tận đáy lòng, hắn ta vẫn chưa từng coi trọng Tần Ninh, mà là sợ những thủ đoạn và tùy tùng của hắn mà thôi.
Nhưng đột nhiên Thánh Thiên Viêm lại sửng sốt.