Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu phải mua chừng này dược liệu thì chắc chắn sẽ tiêu phí một số tiền khổng lồ.







Nếu như Tần Ninh lừa nàng ta… Đến lúc đó, một chi của phụ thân trong họ có thể phải nhường ra vị trí tộc trưởng mất.







Advertisement



Tam thúc và phụ thân rất thân thiết với nhau, nhưng mà bên chi của đại bá đã bắt đầu mơ ước vị trí tộc trưởng suốt mấy năm nay rồi.















Lúc này, trong lòng Vân Như Sương đang tự đấu tranh dữ dội.



Advertisement







Nàng ta cầm phương thuốc, đi tới chỗ phụ thân.










Vân Như Sương bước vào đình viện, nàng ta nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt truyền từ trong ra, vào lúc ấy, tim nàng ta đau như bị dao cắt.







“Tam đệ!”







Giọng Vân Nham Phong vang lên: “E rằng ta không sống thêm được bao lâu nữa, nhưng nếu như giao nhà họ Vân cho đại ca quản lý thì chắc chắn sẽ có ngày lụn bại”.







“Nếu như ta chết đi, thì đệ hãy đảm nhận vị trí tộc trưởng này”.







Bên trong đình viện, giọng tam thúc Vân Bình Phong đầy đau đớn: “Nhị ca…”







“Đệ nên hiểu rằng không phải vì đại ca không cùng một mẹ với chúng ta nên ta mới không muốn giao chức vị tộc trưởng cho đại ca”.







Vân Nham Phong nói tiếp: “Chỉ có giao cho đệ ta mới có thể yên tâm được”.







“Nhị ca, nhất định là sẽ có cách chữa khỏi cho huynh mà”.







Bên trong đình viện, giọng của Vân Nham Phong lại vang lên: “Ta biết Sương Nhi quyết định đính hôn với nhà họ Cổ ở thành Cổ Viêm”.







“Dù có nhà họ Cổ chống lưng, nhà họ Vân chúng ta sẽ không sụp đổ, nhưng mà nếu vì để ta sống mà Sương Nhi phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng cả đời, thì người làm phụ thân như ta chi bằng chết quách đi cho rồi”.







“Vì vậy nên khi nhà họ Cổ tới ngỏ ý, ta đã từ chối”.







“Tam đệ…”, Vân Nham Phong nói thật lòng: “Ta biết bắt đệ gánh lấy những trọng trách này khiến đệ thấy áp lực nhưng mà nhị ca không còn cách nào khác…”, ở bên ngoài đình viện, nghe tới đây, Vân Như Sương lệ rơi đầy mặt.







Vân Như Sương nắm chặt danh sách dược liệu, nàng ta dần quyết tâm hơn.







Thành Vân Dương vẫn bình yên như xưa.







Gợn sóng duy nhất là Sở Hạc đại sư dưới trướng nhà họ Vân đã bị đuổi đi, nghe nói là nhà họ Dương cấu kết với Sở Hạc đại sư hãm hại nhà họ Vân, kết quả là mọi chuyện bị bại lộ.







Từ đó đến nay, Sở Hạc đại sư cũng mất tích.







Trong mấy ngày này, đám người Lục Hạp đi điều tra tin tức ở khắp nơi trong thành Vân Dương, nhưng vẫn không tìm được tung tích của ông ta.







Vân Như Sương biết rằng không có tin tức gì có nghĩa là đã chết rồi.











Quả đúng như Tần Ninh nói, cho dù nhà họ Vân không ra tay, thì nhà họ Dương cũng sẽ giúp bọn họ dọn dẹp.















“Tỷ tỷ!”















Vân Như Tuyết từ trong Vân Tiên Các bước ra, nàng ta nói: “Đã sắp thu mua được hết tất cả dược liệu rồi, còn thiếu một vài loại nữa thôi”.















“Đưa số dược liệu đó đến chỗ Tần công tử trước đi, xem thử hắn nói như thế nào, những loại còn lại đều là hàng quý hiếm, bên trong thành Vân Dương cũng không có, có thể sẽ phải đợi thêm vài ngày nữa”.









“Vâng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK