Mà bây giờ các con đều rất bận, bà ấy không biết nên nói chuyện gì với Hứa Mộc Tình.
Bà ấy chỉ thuận miệng nhờ Raven chuẩn bị một cặp kính cho bà ấy, không xem thì không biết, vừa xem thì bị dọa một phen hết hồn, Liễu Ngọc Phân rất nhanh đã thích ứng được với môi trường trong game, và bà ấy cũng đeo đồng hồ vào.
Phải biết rằng, bây giờ Liễu Ngọc Phân là người có năng lực đặc biệt nhất.
Con dao làm bếp trong tay bà ấy vung nhanh gấp đôi con dao sắc bén trong tiểu thuyết võ hiệp.
Người bình thường thường mất hàng chục giây, thậm chí một hai phút để cắt một củ cà rốt.
Nhưng khi củ cà rốt đến tay Liễu Ngọc Phân, bà ấy chỉ mất ba giây để cắt nó thành từng lát, và mỗi lát chỉ mỏng hai milimet!
Khả năng này của Liễu Ngọc Phân có thể sử dụng được ở trong trò chơi. Như vậy, Liễu Ngọc Phân chơi một cách rất thuần thục, như thể được quay về thời tuổi trẻ.
Liễu Ngọc Phân đắm chìm trong trò chơi, nhưng trò chơi này sẽ không khiến mọi người hoàn toàn nghiện nó, bởi vì nó cũng đang được chơi ở ngoài đời thực.
Nhiều lúc, nhiệm vụ mà Liễu Ngọc Phân nhận được chính là nấu ăn tại nhà.
Chính vì điều này mà đồ ăn Liễu Ngọc Phân nấu trong thời gian gần đây đặc biệt thơm ngon, có thể nói là đủ loại màu sắc, đủ loại hương thơm. Món ăn như thế nào cũng có thể làm ra được.
Chương 887: Tinh thần đoàn đội
Hứa Hiếu Dương không nói nữa, sau khi ăn cơm xong ông ấy cầm báo ngồi xuống sofa.
Ông ấy còn tưởng rằng Lý Phong sẽ đưa đám người Liễu Ngọc Phân ra ngoài để thực hiện một số nhiệm vụ, nhưng không ngờ những người này lại đắm chìm trong thế giới ảo của bọn họ.
Hơn nữa, lúc này, bọn họ đều đang đối mặt với kẻ thù, như thể đang chiến đầu với một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.
Hứa Hiếu Dương càng lúc càng tò mò nhìn ngó xung quanh, ông ấy không nhịn được liền đi tới bên cạnh Lý Phong.
Trong chiến đội, Lý Phong luôn diễn vai quân sư, anh không tự mình ra tay, vì dù sao chỉ cần Lý Phong ra tay, quái vật gì cũng khỏi phải đánh, một mình anh có thể xử lý được hết.
Hứa Hiếu Dương đi tới bên cạnh Lý Phong, cùng chưa kịp nói gì, Lý Phong đột nhiên đưa tay ra nắm nhẹ thứ gì đó trong không trung.
Sau đó, Lý Phong lấy một cặp kính đưa cho Hứa Hiếu Dương ở bên cạnh.
Chiếc kính này giống hệt như kính mà Lý Phong đang đeo, Hứa Hiếu Dương không nhịn được tò mò lập tức đeo kính vào.
Lúc vừa đeo kính vào, Hứa Hiếu Dương có chút choáng váng, cảm giác như thế giới đang xoay tròn.
Nhưng chẳng bao lâu, Hứa Hiếu Dương đã thích ứng được.
Sau đó, hai mắt ông ấy mở to, sững sờ nhìn mọi thứ trước mặt.
Bởi vì lúc này, trong sân biệt thự của bọn họ xuất hiện một bóng người cao hơn ba mét!
Người đàn ông này giống như một cao thủ võ lâm huyền thoại, trên tay cầm một con dao, cơ bắp cuồn cuộn bùng nổ, trên mặt có vài vết sẹo, trông rất hung ác.
Đồng thời, bên cạnh người đàn ông cao ba mét này còn có năm đệ tử.
Chiều cao của những người này ngang với người bình thường nhưng trông bọn họ cũng không dễ động vào.
Lúc này, Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên: “Hạo Nhiên, em xử lý hai người bên trái, chú ý phương thức tấn công của bọn họ, hai người này dùng phương thức công kích, đừng để bọn họ hợp tác với nhau, em phải đi vòng quanh trong suốt quá trình chiến đấu”.
“Tình Tình và mẹ sẽ đối phó với hai cung thủ ở bên phải, lợi thế của cung thủ nằm ở khả năng tấn công tầm xa, nhưng bây giờ bọn chúng đều đang ở rất gần với chúng ta, hai người nhất định phải cẩn thận. Một khi bọn chúng kéo dây cung, các mũi tên bọn chúng bắn ra sẽ gây tử vong, nhớ chú ý đường đi nước bước, càng đi vòng xung quanh càng tốt”.
Khi Lý Phong vừa dứt lời, ba người Hứa Mộc Tình nhanh chóng di chuyển.
Lúc này, Hứa Hiếu Dương kinh ngạc phát hiện Hứa Hạo Nhiên gầm lên một tiếng đáng sợ, sau đó lập tức thay bộ quần áo trên người.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên mặc một bộ áo giáo bằng da trông khá thô ráp, trên tay cầm một con dao bình thường.
Loại dao này nếu đặt trong ‘Tam quốc diễn nghĩa’ hoặc ‘Thủy hử’ thì chính là con dao mà mấy tên lính đứng bên cạnh các vị tướng quân hay cầm.
Nếu so sánh thì quần áo của Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân trông đẹp hơn một chút, bọn họ mặc trang phục chỉ dành riêng cho phụ nữ cổ đại.
Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Hiếu Dương nhìn thấy Liễu Ngọc Phân mặc đồ cổ trang, mặc dù đã có chút tuổi rồi nhưng bây giờ bà ấy trông rất có hương vị riêng.
“Lực Phách Hoa Sơn!”
Sau khi Hứa Hạo Nhiên gầm lên một tiếng, cậu ta nắm lấy con dao bằng cả hai tay và nhảy lên cao, sau đó chém mạnh về phía hai gã đàn ông.
Lúc đầu, bọn chúng chỉ đứng đó không nhúc nhích, nhưng khi Hứa Hạo Nhiên ra tay, hai người lập tức tấn công Hứa Hạo Nhiên cùng lúc.
Cách đánh này trông có vẻ hơi cứng nhắc và vụng về.
Nhưng Hứa Hạo Nhiên đã kịp thời hóa giải đòn tấn công của đối thủ, cậu ta đã chiến đấu rất kiên cường.
Ngược lại hai người Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình có những đòn tấn công rất khác nhau.
Nghề nghiệp của Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân khác nhau, trong mắt Hứa Hiếu Dương, cơ thể của Hứa Mộc Tình dường như đang phát ra một tia sáng trắng mờ mờ ảo ảo.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đột nhiên vươn tay nắm lấy cây thườ