Tiếng ầm ầm vang lên, cửa ngọc lúc này mới mở ra.
Tần Ninh dừng tay.
Trong nháy mắt, cả ba người Tần Ninh, Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc cùng lui lại.
“Tần công tử...”
“Có thể vào rồi”.
Tần Ninh nói.
Nhưng khi Tần Ninh nói xong, lại không có một ai dám động thân.
Sợ!
Bọn họ bị ám ảnh vì mấy chục người hóa thành sương máu vừa nãy.
“Làm sao? Sợ ta lấy các ngươi ra làm dò đường à?”
Tần Ninh cười nói: “Cửa mở rồi đấy, các ngươi không vào thì thôi”.
Nghe vậy, tất cả đều do dự không thôi.
Mà lúc này, hai vị phó tông chủ của Thông Thiên tông đi ra.
Vu Tử Lâm và Tề Ngọc Hiên dẫn theo người của Thông Thiên tông, mỉm cười nói: “Nếu vậy, chúng ta xin đi vào trước”.
Các phương đương nhiên sẽ không ngăn cản.
Mấy trăm người của Thông Thiên tông lập tức khởi hành.
Khi tất cả đều đi qua cửa ngọc khổng lồ và vào trong thành công thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, mọi người lần lượt tiến vào.
Tán tu các phương cũng ầm ầm chen vào.
Chờ đã quá lâu, cuối cùng cũng mở.
Không bao lâu, bên ngoài chỉ còn lại người của Nhất Kiếm Các, Thanh Tiêu Thiên và Thanh Minh, Võ Môn.
“Mọi người cẩn thận!”
Tần Ninh nói: “Dù sao cũng là Thanh Tiêu Đại Đế... Nếu thật sự có cái gì thì e là đến ta cũng khó mà bảo toàn cho tất cả các ngươi”.
Lần này, Thanh Minh và Võ Môn tổng cộng tới hai trăm người.
Nhất Kiếm Các thì đông hơn chút, hơn ba trăm.