Mà vùng đất Vạn Ma chính là một trong Bảy vùng đất lớn của Nam vực Thanh Châu.
Vùng đất Vạn Ma vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều chìm trong biển lửa chiến tranh, đánh nhau không ngớt.
Bảy vùng đất lớn của Nam vực Thanh Châu gồm có Thanh Uyên, Vũ Uyên, Khổ Địa, Cực Địa, đất Vạn Nguyên, vùng đất Vạn Ma, vùng đất Vạn Thánh! Thanh Uyên quả thật là một trong thất địa của Nam vực Thanh Châu.
Thanh gia ở Thanh Uyên lại vô cùng hùng mạnh, cả vùng Thanh Uyên có diện tích tương đương với vùng đất Vạn Ma.
Vùng đất Vạn Ma là nơi không có chủ.
Nhưng Thanh Uyên thì có, mà chủ nhân của nó chính là Thanh gia! Tổ tiên của Thanh Lãm Thiên có nguồn gốc từ Thanh gia ở Thanh Uyên sao?
Chết tiệt! Tề Uyên hiểu rõ rằng Thanh Lãm Thiên chẳng qua chỉ là một kẻ sống vất vơ tạm bợ bên trong thành Thanh Ma mà thôi, nhờ vào cơ duyên nào đó mà tu thành Hư Thánh, rồi xưng bá một phương, cũng coi như là kẻ có tên có tuổi.
Cứ nghĩ đời này qua đời khác đều sẽ là người của thành Thanh Ma.
Thế nhưng, tình hình hiện giờ thì đến kẻ đần cũng hiểu được.
Thanh Lãm Thiên đã móc nối quan hệ gì đó với Thanh gia ở Thanh Uyên, rồi trợ giúp Thanh gia bắt giữ cô cô Bách Hương.
Chẳng qua là... chỉ với thực lực của Thanh Hoàn thì muốn bắt cóc cô cô Bách Hương mà thần không biết quỷ không hay thì cực kỳ đơn giản.
Cần gì Thanh Lãm Thiên làm điều thừa thãi chứ?
Tề Uyên linh cảm mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy.
Lúc này, Thanh Hoàn đi đến trước mặt cô cô Bách Hương, rồi nhìn vào cô ta.
"Thanh gia ở Thanh Uyên sao?"
Cô cô Bách Hương cười cợt nói: "Xem ra các ngươi cũng không muốn sống nữa!"
Nghe cô ta nói thế, Thanh Hoàn chỉ mỉm cười, nói: "Ở trong thế giới Cửu Thiên này, chẳng có ai mà không muốn sống, ai ai cũng đều tham sống sợ chết cả... Chẳng qua là, có rất nhiều cách để sống sót!"
"Cô cô Bách Hương, cô nói có phải không?"
Cô cô Bách Hương cười khẩy, không thèm nói nhiều.
"Dẫn cô cô Bách Hương đi!"
Thanh Hoàn ra lệnh, hai người đằng sau hắn ta bước lên, cởi bỏ dây xích sắt.
Cô cô Bách Hương lạnh lùng nói: "Là ai sai các ngươi ra tay?
Là Đại Nhật Thiên Sơn sao?
Thương Long điện?
Hay đó là Thiên Hạc lâu?
Cũng rất có khả năng là... thánh địa Hiên Viên nhỉ?"
Nghe cô ta suy đoán, Thanh Hoàn mỉm cười: "Thành thật mà nói, ta cũng chẳng biết là ai nữa, dù sao, với thực lực cỡ này của ta... Nào có tư cách biết đến nhiều chuyện như vậy chứ?"
Thực lực cỡ này... Cảnh giới Hư Thánh tầng cao đã đủ để xưng vương xưng bá ở trong thành Thanh Ma rồi đấy.
Vậy mà không có tư cách biết chuyện sao?
Rốt cuộc là thế lực to lớn nào chứ?
Hơn nữa, theo như lời vừa rồi của cô cô Bách Hương.
Đại Nhật Thiên Sơn, Thương Long điện, Thiên Hạc lâu và thánh địa Hiên Vương chính là những thế lực siêu cấp hùng cứ một phương ở cả cái đất Thanh Châu này.
Một trăm cái thành Thanh Ma cũng chẳng thể đỡ nổi một ngón tay của người ta đấy.
Cô cô Bách Hương đến từ đâu chứ?
Lúc này, sắc mặt Thanh Lãm Thiên hơi thay đổi.
Hắn ta biết rằng Thanh Hoàn là người của Thanh gia ở Thanh Uyên.
Thế nhưng, chuyện lần này dường như dây dưa không chỉ đơn giản như vậy... Vị cô cô Bách Hương này hình như không phải là người có thân phận đơn giản! Bây giờ, mặc cho ai cũng đều hiểu ra được một chút vấn đề.
Rầm... một tiếng rầm bỗng vang lên.
Cánh cửa đình viện bỗng nhiên bị ai đó đá sầm xuống.
"Đại nhân!"
Tiếng kêu rên thảm thiết vang lên.
Sắc mặt Tề Uyên tối sầm, quát to: "Làm sao đó? Không biết là ta đang bàn bạc chuyện hệ trọng hả?"
Một tiếng quát rõ to truyền đến.