Địch Minh không nhịn nổi thét lên.
Hắn ta và Hạng Vân Thăng liên thủ mà không đánh thắng được hai cô gái, quả thật là mất hết mặt mũi, nhục không có chỗ nào mà chui.
Sợ là sau hôm nay, danh tiếng của Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên sẽ nổi lên trên toàn lãnh thổ 36 cương quốc.
Mà bọn chúng thì sẽ bàn đạp để hai cô gái này ngày càng nổi tiếng.
Đây không phải là điều mà chúng mong muốn.
Lúc này, Sở Thiên Kiêu không nói không rằng, sải bước lên ngay.
“Tuy rằng 3 đánh 2 thì khá bất công, nhưng chuyện đã đáp ứng người khác thì phải làm tận tâm mới được”.
Sở Thiên Kiêu vừa bước ra, hơi thở bá đạo đã thể hiện rõ nét.
“Đây là… vương thể!”
“Sở Thiên Kiêu chính là tư chất vương thể”.
“Cảnh giới Địa Võ tầng 1, tư chất vương thể, thì ngay cả tứ đại tông môn cũng coi là báu vật mà nâng niu trong tay!”
Nhìn thấy Sở Thiên Kiêu bước ra, đám người chợt xuýt xoa.
6 thể chế lớn: linh thể, thánh thể, vương thể, hoàng thể, đế thể, thần thể.
Từ cổ chí kim, thần thể đều không chắc chắn, dường như chưa từng nghe qua. Đừng nói thần thể, kể cả đế thể cũng vô cùng hiếm hoi.
Hoàng thể, đủ để được coi là thiên chi kiêu tử đỉnh cấp trên Cửu U đại lục.
Diệp Viên Viên vốn là hoàng thể nên đủ để nàng khinh thường thiên chi kiêu tử Cửu U.
Mà lúc này, Sở Thiên Kiêu là vương thể bước ra, dường như không hề thua kém với hoàng thể của Diệp Viên Viên.
Tuy nói vương thể thấp hơn hoàng thể một cấp, nhưng sức mạnh của thể chất thiên địa này không chỉ nhìn đẳng cấp mà cũng phải xem người thức tỉnh điều khiển thân thể của mình như thế nào.
Nếu thời gian thức tỉnh của Sở Thiên Kiêu sớm hơn Diệp Viên Viên, vận dụng thuần thục hơn thì cũng không nói trước được ai cao ai thấp.
Hơn nữa, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này đã lấy 2 địch 3, mà đối phương đều là những kẻ không đơn giản.
Sở Thiên Kiêu chính là thiên tài vương thể, Địch Minh là võ giả Tinh Mệnh, Hạng Vân Thăng tuy vẫn luôn khiêm tốn nhưng kẻ đứng thứ 3 trên bảng xếp hạng Thiên Anh, 1 trong ba kẻ ưu tú nhất trong 36 cương quốc trên Cửu U đại lục thì sao có thể đơn giản được?