Trên con đường lớn đó có kiếm khí tung hoành, tiêu diệt toàn bộ ô uế.
Trời đất trở nên trong trẻo, con đường của Ôn Ngôn Ngọc cũng vô cùng sạch sẽ.
Thấy cảnh này, Tần Ninh lại mỉm cười.
Vô Cấu Kiếm Đạo?
Thanh trừ ô uế trong lòng, một loại kiếm thuật đến trình độ tinh khiết.
“Vô Cấu Kiếm Phái... bởi vậy mới có Vô Cấu...”
“Chỉ là không biết ông có thể chịu đựng được con đường kiếm đạo của ta không!”
Tần Ninh vừa nói xong liền chém ra một kiếm.
Kiếm, dâng lên!
Ánh sáng cao lớn vạn trượng.
Ầm...
Mặt đất chấn động, sấm sét vang vọng trên bầu trời.
Vào lúc này, trước người Tần Ninh cũng xuất hiện một con đường lớn.
Một con đường của vương giả!
Trong chớp nhoáng đó, tất cả mọi người đều cảm giác được con đường này đã trở nên vô cùng rộng lớn, vô cùng mãnh liệt.
Ôn Ngôn Ngọc đi theo con đường Vô Cấu không có bất kỳ tạp chất, chỉ có một lòng kiếm đạo.
Nhưng bây giờ thứ Tần Ninh thể hiện ra lại là con đường của vương giả!
Bội kiếm U Vương, pháp khí thượng phẩm.
Đã từng là kiếm của U Vương, tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Kiếm khí dâng lên tận trời, một luồng khí của vương giả phóng ra.
Hai con đường lớn va chạm với nhau.
Bóng của hai người cầm trường kiếm trong tay, đi trên con đường lớn đó, lúc này lại giao nhau.
Uỳnh!
Hai kiếm va nhau, một tiếng uỳnh trầm thấp vang lên.
Trong nháy mắt này, hai bóng người giống như hai bức tranh hội tụ trên bầu trời.
Tốc độ cực nhanh, ánh kiếm lại càng nhanh.
Giờ phút này, dường như chênh lệch về cảnh giới đã không còn tồn tại nữa.
Trên con đường kiếm khí, ý cảnh kiếm thuật lại đột nhiên chênh lệch cực lớn.
Sự chênh lệch này khiến người ta phải kinh ngạc.
Cũng không phải là Ôn Ngôn Ngọc áp chế Tần Ninh.
Mà là Tần Ninh áp chế Ôn Ngôn Ngọc chặt chẽ.
Vào lúc này, Ôn Ngôn Ngọc rất ngột ngạt.
Ý cảnh của Tần Ninh quá mạnh.
Dung hợp với kiếm, quả thực là hợp thành một thể.
Ông ta lại không thể dung hợp thành một thể với Thiên Kiếm Vô Cấu.
Bởi vì.
Thiên Kiếm Vô Cấu cũng không phải là thanh kiếm của ông ta.
Thiên Kiếm Vô Cấu chính là bội kiếm của Vô Cấu Thiên Nhân, ông ta chỉ là người tiếp nhận nó thôi.