Bỗng truyền đến một tiếng quát khẽ.
Cả không gian chấn động.
Từng người từng người tựa như con chim ưng màu đen lần lượt xuất hiện.
Diệp gia?
Thương hội Diệp gia?
Giờ phút này, chim ưng màu đen theo tiếng kêu đã đáp xuống dưới.
Một đội người ngựa lập tức xuất hiện.
Trên không trung, nhóm năm người, nhóm ba người ngồi trên lưng hơn mười con chim đang bay, khí thế kinh người.
Mấy người cầm đầu đều có cảnh giới Thiên Nhân.
Ở giữa, trên lưng một con chim, có hai bóng người đang khoanh tay đứng đó, ánh mắt tràn đầy tơ máu nhìn về phía Nguyên Hoàng cung rồi lại nhìn Tần Ninh.
Người đứng bên trái hai người kia, ánh mắt mang theo phẫn hận nhắm thẳng Tần Ninh.
Diệp Vô Thanh! Thương hội Diệp gia! Thật sự là thương hội Diệp gia! Tần Ninh…Rốt cuộc là đã đắc tội bao nhiêu người?
Ở Thiên Nam, tứ đại tông môn vây giết.
Bây giờ Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia cũng đuổi giết đến đây.
Giờ phút này, cũng không ai quan tâm đến điều đó.
Nguỵ Việt nhìn hai người mới đến, ông ta không nhịn được nhăn mày lại.
“Thương hội Diệp gia, ngũ mạch mạch chủ Diệp Vấn Thương!”
“Lục mạch mạch chủ Diệp Vấn Khôn!”
Nguỵ Việt nhíu mày nói: “Hai người các ngươi tới đây làm gì?”
Lúc này, Diệp Vô Thanh bước ra, chỉ thẳng vào Tần Ninh hét lớn: “Chính là hắn!”
Mà Tần Ninh cũng mỉm cười.
Vung tay một cái, một bóng người được ném ra từ trong Nguyên Hoàng cung.
“Thất mạch chủ!”
“Thất mạch chủ!”
Nhất thời, bốn phía kinh ngạc thốt lên.
Thất mạch mạch chủ Diệp Khai Nguyên của Diệp gia, Thiên Nhân tam bộ, vậy mà lại bị Tần Ninh bắt giữ! Tần Ninh mỉm cười nói: “Hai người chạy đến rất nhanh, tốc độ dẫn người tới cũng rất nhanh!”
Lời này là đang nói đến Thiên Minh Vũ và Diệp Vô Thanh.
Hai đại thiên kiêu ra ngoài rèn luyện, lần đầu tiên phải đồng hành cùng trưởng bối trong gia tộc, đụng phải Tần Ninh, cũng xem như hai người họ xui xẻo.
Giờ phút này, hai người mang theo trưởng bối trong nhà đến.
Tìm Tần Ninh! Tính sổ!
“Mơ tưởng vương khí của ta, đụng vào người của ta, đáng chết!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Diệp Khai Nguyên, có điều gì muốn nói không?”
“Tần Ninh!”
“Tần Ninh!”
Tần Ninh vừa dứt lời, hai người Diệp Vấn Thương và Diệp Vấn Khôn đã đồng thời giận dữ hét lên: “Ngươi dám đụng vào hắn, thương hội Diệp gia chúng ta, cho dù là trên trời hay dưới đất cũng sẽ tìm đến giết ngươi!”
Lời này vừa nói ra, Nguỵ Việt đã thay đổi sắc mặt.
Xong rồi! Dám uy hiếp Tần Ninh?
Diệp Khai Nguyên không chết cũng phải chết.
“Được thôi!”
Nghe được những lời này, Tần Ninh nâng tay lên.
Linh khí ngưng tụ thành đao rồi chém xuống.
Máu tươi chảy dọc theo cầu thang của Nguyên Hoàng cung, tích tích rơi xuống dưới.
Giờ phút này, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi.
Diệp Khai Nguyên, thất mạch mạch chủ của Diệp gia, Tần Ninh nói giết liền giết.
“Uy hiếp ta, ta thích!”
Tần Ninh nhìn về phía hai người kia, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
Lâu chủ Thiên Bảo lâu, Thiên Thanh Phong, được người xưng tụng là Bảo Vương! Hội trưởng thương hội Diệp gia, cũng chính là gia chủ Diệp gia, Diệp Thiên Nam, được người xưng tụng là Diệp Vương.
Hai người này đều đã xưng vương mấy vạn năm.
Tần Ninh không biết! Cũng lười tìm hiểu.
Giờ phút này, hai người Diệp Vấn Thương và Diệp Vấn Khôn đã hoàn toàn nổi giận.
Thất mạch Diệp gia vẫn luôn đoàn kết với nhau.
Cho tới này vẫn luôn là thế.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến Diệp gia có thể trở thành một trong tam đại giao dịch các ở đại lục Vạn Thiên.
Diệp gia, đoàn kết! Cho nên, khi biết được tin Diệp Khai Nguyên bị bắt, bọn họ đã nhanh chóng tới đây.
Không chết! Nhưng bây giờ đã chết!
“Chém!”
Trong nháy mắt, hai người Diệp Vấn Thương và Diệp Vấn Khôn đều rút đao, tốc độ cực kỳ nhanh, một đao chém thẳng về phía Hoàng Nguyên cung.
“Thiên Đao quyết!”
“Địa Đao quyết!”