Nhìn thấy cha đột nhiên tỉnh lại, Lâm Ngọc Uyên sửng sốt.
“Nhị đệ và tam muội của con xảy ra chuyện rồi!”
Thân là trưởng tộc Lâm gia, Lâm Chiến Thiên cũng là một vị cao thủ cửa thứ tám đỉnh cao, lần này, chính thức chuẩn bị đột phá cảnh giới cửa thứ tám, để đạt đến cảnh giới cửa thứ chín.
Nhưng đột nhiên, ông ta cảm nhận được một hơi thở kỳ lạ.
“Mang gương Song Luân ra đây!”
“Dạ!”
Không lâu sau, Lâm Ngọc Uyên trở lại.
Trong tay xuất hiện một chiếc gương, kích thước và hình dạng giống hệt với chiếc gương vỡ trong tay Lâm Xảo Nhi.
Copy từ web τАмliлh247.coм
Lâm Chiến Thiên vung tay, một luồng sáng vụt lóe rồi tắt, linh khí xuyên vào trong đó.
Trong không trung, cảnh tượng thay đổi, Lâm Xảo Nhi nằm trên mặt đất, hấp hối sắp chết, trong gương hiện ra một khuôn mặt thanh tú nhưng có chút lãnh đạm.
“Tần Ninh!”
Nhìn thấy bóng dáng đó, thân thể Lâm Ngọc Uyên run lên.
“Tam muội chết rồi, vậy nhị đệ…”
Rầm…
Đột nhiên, bàn ghế trong phòng lúc này đổ sập xuống.
“Hay cho một tên Tần Ninh, dám giết chết nhi tử và nữ nhi của ta!”
Lúc này Lâm Chiến Thiên vô cùng tức giận.
“Phụ thân bớt giận!”, Lâm Ngọc Uyên vội vàng chắp tay nói: “Lần này nhị đệ và tam muội đến dãy núi Lăng Vân, bị Tần Ninh giết chết, chuyện này… Tần gia nhất định phải đưa ra một lời giải thích”.
“Có điều, gần đây Lăng gia kéo theo Sở gia và Thẩm gia muốn đối phó với Tần gia, chi bằng chúng ta liên thủ với ba đại gia tộc kia, cùng nhau tiêu diệt Tần gia. Đến lúc đó, không chỉ có thể báo thù được cho nhị đệ và tam muội, mà còn có thể phân chia Tần gia với bọn họ, bảo đảm vị trí của Lâm gia chúng ta ở thành Lăng Vân” .
“Được!”
Lâm Chiến Thiên hài lòng nhìn đứa con trai lớn của mình, nói: “Mấy ngày này ta phải bế quan, tranh thủ đột phá cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn. Uyên Nhi, chuyện này con đi làm đi!”
“Vâng!”
Đọc tiếp tại TАмliπh247 .com nhé !
Lâm Ngọc Uyên rời khỏi phòng, sát khí trên người Lâm Chiến Thiên dần dần tiêu tan.
“Tên nhãi Tần Ninh, dám giết chết con của ta, ta nhất định sẽ khiến Tần gia ngươi phải trả giá bằng máu!”
Giọng nói khe khẽ truyền đi, rồi dần tan biến theo gió...
Lúc này, Tần Ninh rời khỏi đại điện kia, đi bộ dưới lòng đất, nhìn đồng cỏ xung quanh, trong lòng thở ra một hơi.
“Bây giờ, việc cấp bách trước mắt là tìm được Tiểu Thanh, dẫn nó trở về. Không biết hiện giờ rốt cuộc tên nhóc đó thế nào rồi”.
Tần Ninh tự lẩm bẩm một mình, vừa đi trên cỏ vừa nhìn xung quanh.
“Ơ?”
Nhìn về phía trước, Tần Ninh đột nhiên ngồi xổm xuống.
“Cỏ Thanh Tu!”
Nhìn thấy cỏ Thanh Tu, giữa lông mày Tần Ninh lóe lên một tia hưng phấn.
“Đúng lúc, thu thập cỏ Thanh Tu, chuẩn bị cho Tiểu Thanh!”
Tần Ninh xắn tay áo thu thập cỏ Thanh Tu, bận rộn khoảng nửa ngày mới dừng lại.
“Tiểu tử, có gặp qua thiếu gia Tần Ninh của Tần gia thành Lăng Vân không?”
Ngay lúc Tần Ninh đang bận rộn, một giọng nói mang ngữ điệu chất vấn đột nhiên vang lên.
Ngẩng đầu, liếc mắt nhìn người đàn ông tóc ngắn trước mặt, Tần Ninh nhẹ giọng nói: “Chính là ta!”
“Mẹ kiếp, ngươi đùa ta hả?”
Có thể nói, Diệp Lượng vô cùng tức giận.
Lúc trước tiểu thư phái hắn ta đến để săn tìm bảo vật, nhưng không tìm thấy gì, do đó tiểu thư phải đích thân đi. Ai biết được, bảo vật này lại tự mình chạy đến đây.
Tiểu thư cho rằng hắn ta đã không nghiêm túc làm việc, mọi người còn trách móc hắn ta.
Mấy ngày qua hắn ta vẫn luôn tìm kiếm tên thiếu gia Tần Ninh của nhà họ Tần kia, nhưng cũng không được tích sự gì, hắn ta gần như đã lục tung cả nơi này lên nhưng vẫn không thấy tăm hơi gì.
Vì vậy, sau đó, gặp được người nào, hắn liền hỏi người đó, nhưng ai nấy cũng đều trả lời là không biết.
Tên tiểu tử này lại trả lời thẳng một câu “chính là ta”.
Lúc này Tần Ninh cũng bắt đầu khó chịu.
“Tin hay không thì tùy, không thấy ta đang hái dược liệu sao?”, Tần Ninh cúi đầu tiếp tục thu thập Thanh Tu Thảo.
“Tiểu tử thối, muốn chết hả!”
Diệp Lượng trực tiếp tiến lên, thực lực của cảnh giới cửa thứ tám Kinh Môn bùng nổ, tốc độ với sức mạnh đạt đến cực hạn.
Không ngờ người đàn ông tóc ngắn lại trực tiếp động thủ, Tần Ninh ngồi xổm trên mặt đất, nhanh chóng nắm tay thành nắm đấm nghênh chiến.
Bốp…
Trong chớp mắt, hai bóng người vừa chạm vào đã tách ra, lòng bàn tay của người đàn ông tóc ngắn sưng tấy lên, chỉ cảm thấy đau như kim châm muối xát.
Trái lại, Tần Ninh vẫn giữ nguyên động tác, không nhúc nhích.
“Tiểu tử, đã coi thường ngươi rồi, cũng có chút bản lĩnh đấy!”, Diệp Lượng cười gằn, vẫn muốn tiếp tục động thủ.
“Dừng tay!”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên, vài bóng người chậm rãi đi tới.
“Tiểu thư, tên tiểu tử này muốn tìm đường chết, để ta dạy cho hắn một bài học”.
“Ta thấy là ngươi muốn tìm đường chết mới đúng”.
Tần Ninh đứng lên, duỗi eo nói: “Ngươi hỏi ta có gặp qua Tần Ninh chưa, ta nói cho ngươi biết chính là ta, ngươi không tin, lại còn muốn giết ta. Nhóc con, ngươi thực sự nghĩ rằng, ta không giết nổi ngươi sao?”
Tần Ninh nhìn chằm chằm Diệp Lượng, hơi thở lạnh lùng lan tràn.
Nhóc con?
Một thanh niên trai tráng mười tám, mười chín tuổi như hắn mà lại bị Tần Ninh - một tên thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi gọi là nhóc con?
“Ngươi…”
“Ngươi thực sự là Tần Ninh?”
Cô gái nhìn Tần Ninh, không khỏi kích động nói.
Tần Ninh liếc mắt nhìn cô gái kia, nói: “Tướng mạo nhìn cũng không đến nỗi nào, mà sao nói chuyện lại không có chút phép tắc gì thế!”
“Tiểu tử, ngươi ăn nói chú ý chút!”
Diệp Lượng ở một bên lại nói: “Đây là tiểu thư của bọn ta, Diệp tiểu thư - Diệp Viên Viên, hỏi gì thì ngươi trả lời nấy đi, nếu không…”
"Nếu không thì sao?"
Tần Ninh không hề nhún nhường.
Hắn ta vốn dĩ đã rất khó chịu rồi.
Đến nơi đây, mở khóa Ngũ tinh ấn linh trận, không ngờ lại khiến nhiều người tiến vào nơi này như vậy, phá hoại ký ức tao nhã thú vị ở nơi này năm xưa.
Vừa tiễn được Lâm Ngọc Sinh và Lâm Xảo Nhi lên đường xong, giờ lại xuất hiện thêm một đám người nữa.
“Diệp Lượng, lui xuống!”
Lúc này, Diệp Viên Viên bước lên phía trước, hai tay khoanh trước ngực, nhìn về phía Tần Ninh.
“Tần công tử, ta là Diệp Viên Viên của Diệp gia, đến nơi đây là vì muốn tìm Thiên Hỏa Linh Tinh. Nghe nói trên người Tần công tử có Thiên Hỏa Linh Tinh, không biết Tần công tử có thể nén đau từ bỏ thứ yêu thích của bản thân!”
Diệp Viên Viên lễ phép nói: “Tiểu nữ nguyện ý trao đổi nó với vật phẩm có giá trị tương đương”.
“Trao đổi vật phẩm có giá trị tương đương?”
Tần Ninh cười nói: “Thiên Hỏa Linh Tinh trân quý như thế nào, cho dù ngươi lấy linh thạch ra để trao đổi thì cũng không thể có giá trị tương đương đâu đúng chứ?”
“Hừ, chỉ là một tiểu thiếu gia đến từ thành Lăng Vân mà cũng biết đến linh thạch...”
Diệp Lượng giễu cợt.
Diệp Viên Viên trừng mắt Diệp Lượng, rồi lại xoay người nói với Tần Ninh: “Không biết Tần công tử cần thứ gì?”
“Nếu như cô thật sự muốn trao đổi, ta có thể trao đổi với cô!”
Tần Ninh chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nói: “Đem thú hạch của linh thú cấp năm Tử Nguyên Linh Sư ra, ta với cô trao đổi!”
“Tiểu tử, ngươi đừng có ăn nói tùy tiện!”
Một thanh niên khác ở bên cạnh hét lên: “Linh thú cấp năm chỉ có cường giả của cảnh giới Thiên Võ mới đủ sức săn được, ngươi đây là cố ý gây khó dễ!”
“Ồ? Cố ý gây khó dễ sao? Giá trị của một viên Thiên Hỏa Linh Tinh còn hơn xa thế nhiều, đúng không?"
“Không sai!”
Lúc này Diệp Viên Viên nhíu mày, cũng rất không vui.
Lời của Tần Ninh là cố ý làm khó mình, thật sự là đáng ghét.
“Sao hả? Không bằng lòng sao?”
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, giữa lông mày của ba tên thanh niên liền lộ ra sát khí.