Thế nhưng tại sao thằng nhóc này có thể thi triển được linh khí mà không hề bị thương một chút nào hết?
Lệ Sinh Phong kia là ví dụ điển hình, là minh chứng cho việc không thể sử dụng linh khí ở chỗ này được.
“Đáng chết!”, sắc mặt của đám người Lệ gia lúc này vô cùng khó coi.
Vẻ mặt của lão già Viêm Khô lúc này cũng lộ ra sự âm trầm.
Sự việc trái lại trở nên phiền phức hơn rồi!
Không ngờ chỉ là một tên cảnh giới Thiên Võ thất biến lại có thể gây ra cho bọn họ phiền toái lớn như thế!
“Vốn không muốn so đo với các ngươi, đáng tiếc từng người các ngươi lại cứ muốn lao lên chịu chết!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Nếu đã như thế thì, còn ai muốn cướp sen Cửu Chuyển Thiên Tiên của ta nữa không?”
“Tần Ninh, ngươi đừng quá cuồng vọng!”
Khánh Trạch Thiên lúc này trầm giọng quát: “Ở chỗ này không thể vận dụng linh khí, nhưng một khi rời khỏi đây, chỉ cần bọn ta có thể sử dụng được linh khí thì giết người là chuyện dễ như trở bàn tay!”
“Vậy sao?”
Tần Ninh cười nói: “Nói thật cho các ngươi biết, chỉ cần đã lên đến đỉnh núi Thiết Phong này thì dù các ngươi rời đi nhưng vẫn còn ở bên trong rừng Thận Mộng thì cũng không thể thi triển được linh khí đâu”.
“Trừ phi các ngươi rời khỏi rừng Thận Mộng...”
“Nhưng nếu rời khỏi rừng Thận Mộng vẫn muốn giết ta... Ta đoán các ngươi sẽ chết càng khó coi hơn đấy”.
Lời này vừa nói ra, nét mặt của mọi người lập tức trở nên khó chịu.
Một thanh niên chỉ mười tám, mười chín tuổi lại hiểu biết rất rõ về chỗ này, hoàn toàn không sợ hãi một chút nào.
“Nhưng dù sao thì các ngươi cũng nhắc nhở ta một chuyện!”
Tần Ninh lúc này khoan thai cười nói: “Nếu không may các ngươi trả thù thì ta biết phải làm sao? Cho nên dứt khoát để tất cả các ngươi ở lại chỗ này là được rồi”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của những người thuộc Tam đại tông môn và Tam đại gia tộc và đều trở nên căng thẳng.
Ở chỗ này, bọn họ giống như cá không có nước, không một ai có thể phát huy ra được thực lực mạnh mẽ của mình.
Duy chỉ có Tần Ninh là không hề thay đổi.
Ánh mắt Tần Ninh lướt qua, nhìn về phía Tề U Ngữ nói: “Tông chủ U Minh Tông là một người hiểu chuyện, ta không giết các ngươi, cút đi!”
Nghe thấy lời này, Tề U Ngữ xấu hổ thẹn mặt đỏ bừng.
Thế nhưng đứng giằng co ở đây cũng chẳng làm được gì, chi bằng rời đi trước rồi tính sau.
“Đạ tạ!”
Tề U Ngữ chắp tay, dẫn người rời đi.