Tần Ninh mở miệng, tiếp tục tiến lên.
Lần này, Bùi Thư Thư cùng Trác Tiểu Nhã đã hoàn toàn yên lặng.
Không cẩn thận thì thật sự sẽ chết!
Ba người không ngừng tiến sâu, cuối cùng, đi tới trung tâm hòn đảo.
Ngoài dự đoán của mọi người, trung tâm hòn đảo không giống như bên ngoài là núi đá san sát, chim hót hoa nở, mà chỉ có một tòa đại điện.
Cung điện vuông vức nghiêm chỉnh, dài rộng mấy ngàn thước.
Mà bốn phía đại điện có ánh sáng chiếu ra, nhìn vô cùng lộng lẫy.
Phía trên cung điện có bốn chữ lớn như rồng bay phượng múa.
Bùi Thư Thư cùng Trác Tiểu Nhã lúc này ngẩn ra.
Bọn họ không đọc được bốn chữ lớn kia!
“Lăng Thiên Long!”
Tần Ninh lúc này lẩm bẩm.
“Lăng Thiên Long?”
Hai người càng không hiểu.
Bọn họ vẫn chưa từng nghe nói đến nơi này.
Nhưng dường như Tần Ninh lại biết?
“Đi vào bên trong rất nguy hiểm, ta không thể che chở cho hai người được đâu, hai người đừng đi vào nữa!”
Tần Ninh lúc này nói: “Trên hòn đảo này, hễ là trái cây, đóa hoa nào có màu đỏ hai người đều có thể lấy, thế nhưng phải nhớ kỹ, những màu sắc khác thì đừng nên động vào!”
“Nếu không, chắc chắn sẽ phải chết!”
Hai người nghe vậy, lập tức gật đầu.
Trác Tiểu Nhã cùng Bùi Thư Thư lúc này cũng hiểu.
Tần Ninh rất quen thuộc với chỗ này.
Cho nên trên con đường đi tới đây, ba người bọn họ bình an vô sự.
Nếu như đổi thành võ giả khác, đừng nói là cảnh giới Nhân Vị, cho dù là là cảnh giới Địa Vị, cũng khó mà yên ổn đi tới nơi đây được.
Nói xong, Tần Ninh chuyển động bàn tay.
Ở đầu ngón tay xuất hiệncác đường linh văn di chuyển.
Gần như trong chớp mắt, đầu ngón tay của Tần Ninh ngưng tụ từng dòng linh văn, hóa thành một linh trận.
Linh trận vào thời khắc này tụ thành hình một cái chìa khóa, chọc vào trong khe cửa.
Tiếng ong ong chấn động vang lên, lúc này, cửa lớn mở ra.
Tần Ninh đi thẳng vào bên trong.
Trác Tiểu Nhã cùng Bùi Thư Thư lúc này đứng ở bên cạnh.
“Vẽ trận bằng ngón tay!”