Nguyên Phong lại quát lớn.
Nguyên Thành Phong nghe vậy, trong lòng thót một cái, chỉ cảm thấy sự tình không ổn.
"Vị này chính là Tần công tử nhỉ?"
Nguyên Phong nhìn Tần Ninh, chắp tay cười nói.
"Ngươi không phải vừa mới ép mua quả Huyết Thánh từ trong tay của ta hay sao? Chẳng phải đã biết ta chính là Tần Ninh rồi à?"
Tần Ninh lười biếng nói.
Giờ này khắc này, Ly Tâm Lăng thót cả tim.
Những người của Nguyên gia trước kia cách cậu ta mười vạn tám ngàn mét hiện tại lần lượt xuất hiện trước mắt, sao cậu ta có thể không khẩn trương bàng hoàng cơ chứ.
"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"
Nguyên Phong giờ phút này lại chỉ cười mỉm: "Tại hạ đã báo với Đào đại sư những lời nà Tần công tử vừa nói, Đào đại sư kinh vi thiên nhân, muốn mời Tần công tử đến Nguyên Đan các, xin Tần công tử nể mặt một chút".
Nghe vậy, Nguyên Hạo thống lĩnh cùng Nguyên Thành Phong đều chấn động trong lòng.
Đào đại sư chính là thượng khách của Nguyên gia, chủ trì đại cục của Nguyên Đan các bên.
Thánh đan sư tam phẩm! Mời Tần Ninh?
Nói đùa!
Tần Ninh nghe thế thì chỉ cười.
"Cái gì mà mời với không mời?"
"Muốn để nhờ cứu mạng thì cứ nói thẳng".
Lời này vừa nói ra, Nguyên Phong chấn động.
Tần Ninh quả nhiên đã đoán được.
"Nếu Tần công tử có thể xuất thủ cứu người, Nguyên Phong ta tình nguyện làm bất cứ điều gì vì Tần công tử".
Nghe đến lời này, Tần Ninh mỉm cười.
Nguyên Thành Phong cùng Nguyên Hạo lại run lên.
Tần Ninh đứng dậy.
"Đơn giản, ta không bắt ngươi phải lên núi đao hay xuống biển lửa đâu!"
"Thứ nhất, chém chết Nguyên Thành Phong cùng Tô Long!"
"Thứ hai, chém một tay của Nguyên Hạo này!"
Lời này vừa nói ra, cả gian phòng tĩnh lặng, không một ai dám lên tiếng.
Tần Ninh đưa ra hai điều kiện.
Giết người, chặt tay! Thật ác độc.
Giờ khắc này, Ly Tâm Lăng chết sững.
Trong mắt cậu ta, Nguyên Phong tự mình ra mặt đã là điều cực kì không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao, vị này là con trai cưng của Nguyên tứ gia, địa vị cùng thân phận trong Nguyên gia không tầm thường, thiên phú cũng vô cùng tốt, tương lai có lẽ là trụ cột Nguyên gia.
Có thể khách khí với Ninh đã là rất hiếm rồi.
Thế nhưng Tần Ninh không phải mượn sườn núi xuống lừa, mà là thuận cột trèo lên trên!
Nghe đến lời này, Nguyên Phong lại hơi sững sờ.
Hắn ta không biết Nguyên Thành Phong cùng Tô Long, giết không sao.
Nhưng Nguyên Hạo chính là đại thống lĩnh của hộ vệ Nguyên gia, hắn ta không có quyền chém gãy một cánh tay của người này.
"Làm được thì ta đi cùng ngươi, còn không thì thôi!"
Tần Ninh cười nói: "Tính khí của ta không được tốt cho lắm, ta khó mà quên được những kẻ nào từng đắc tội ta".
"Ban nãy kẻ này muốn giết ta, đồng thời động thủ, đó là phải chết!"
"Cái tên này muốn động thủ nhưng vẫn chưa làm, ta cũng từ bi tha cho ông ta một mạng".
"Nguyên Phong đúng không? Vội cứu người thì bắt đầu đi, không thì ngươi cứ thử bắt ép ta xem".
"Nhưng ta cũng phải nói một câu này cho ngươi biết, thời gian không đợi con người đâu!"
Lời này vừa nói ra, Nguyên Phong hoàn toàn sửng sốt.
Nếu biết chuyện này khó giải quyết như vậy từ trước, hắn ta đã để cho cha đến làm rồi.
Nhưng bây giờ hắn ta nên làm thế nào cho phải?
Hắn ta không có quyền sinh sát với Nguyên Hạo.