Đây là đang nằm mơ sao?
Bốn tông môn lớn là sự tồn tại bậc nào? Đó là thần, cao cao tại thượng, chỉ một trưởng lão cũng tiêu diệt được thượng quốc Bắc Minh.
Minh Ung lúc này thở gấp, nhóm Vân Khánh Tiêu, Thiên Ám cũng chưa thể tiếp nhận nổi.
Thật sự rất khó chấp nhận.
Mới có mấy năm qua đi chứ? Nghe ý tứ của Kiếm Tiểu Minh thì Tần Ninh đang xưng vương xưng bá ở trong vùng đất Cửu U à?
Thái tử Minh Vũ kích động không thôi, nói: “Vị huynh đệ này, ý ngươi là, không một ai dám gây sự với Tần công tử ở trong vùng đất Cửu U sao?
Nhìn thấy Thái tử Minh Vũ, Kiếm Tiểu Minh cười đáp: “Sai rồi, không phải là không ai dám gây sự, mà là trốn hết rồi, ai dám làm gì huynh ấy thì đúng là muốn chết”.
Thái tử Minh Vũ tức thì kích động không thôi, lẩm bẩm: “Ta biết ngay mà, hắn không tầm thường, thật sự không tầm thường...”
Từ lần đầu nhìn thấy Tần Ninh, hắn ta đã lựa chọn tin tưởng Tần Ninh.
Mà hiện giờ, hắn vô cùng vinh hạnh vì sự lựa chọn của mình.
Nếu không Bắc Minh hôm nay đã có một hình dạng khác rồi.
“Bỏ đi, ta thấy mọi người chắc chưa thể tiêu hóa được tin tức này đâu, đã vậy thì ta giết hết bọn họ nhé, sau đó mấy người từ từ thu thập các quốc gia đó đi!”
Kiếm Tiểu Minh nói rồi động thủ ngay được.
“Đừng đừng đừng!”
Minh Ung lúc này đột nhiên nói: “Vị huynh đệ này, Tần công tử đã giao cho ta xử lý thì cứ để ta làm cho”.
Ông ta thật sự rất sợ Kiếm Tiểu Minh vung kiếm xuống chặt đứt đầu cả đám.
Nếu là vậy thì các cương quốc, thượng quốc chắc chắn sẽ làm loạn, đến lúc đó, Cửu U đại lục rối ren vô cùng, hoàn toàn xong đời.
Minh Ung lúc này nói: “Các ngươi nghe kỹ đây, phát binh với thượng quốc Bắc Minh chúng ta, chúng ta tổn hại những gì, các ngươi phải tự bù lấy”.
“Nhất định nhất định, bù lại gấp đôi, gấp đôi!”, Vương Thao Thiên vội vàng nói.
Nhưng thấy ánh mắt của Kiếm Tiểu Minh, ông ta liền sửa lại: “Mười lần, bù lại gấp mười!”
Thấy Kiếm Tiểu Minh gật đầu, mọi người mới an tâm trở lại.
Minh Ung cũng gật đầu nói: “Tiếp theo, sau này mỗi năm các cương quốc, thượng quốc các ngươi phải tiến cống một nửa thu nhập cho thượng quốc Bắc Minh chúng ta”.
Nghe vậy, các quốc quân đều thấy đau xót trong lòng.
Một nửa thu nhập!
Như thế đủ để cho thượng quốc Bắc Minh trong mấy năm, mười mấy năm nữa trở thành cương quốc đứng đầu mất.
“Làm sao? Không chịu à? Thế thì để ta giết nhé!”, Kiếm Tiểu Minh nâng kiếm đi ra.
“Chịu chứ, chịu chứ, cực kỳ tình nguyện!”, một vị quốc chủ lập tức chắp tay nói: “Thu nhập của thượng quốc Lộc Thiên ta hàng năm sẽ đều nộp cho thượng quốc Bắc Minh xem qua, xác nhận không sai thì sẽ bắt đầu cống nạp từ năm sau!”
“Năm sau? Năm sau không được!”, Kiếm Tiểu Minh nói chắc nịch: “Năm nay, ngay lập tức, ngày mai phải đưa tới, hơn nữa phải cống nạp toàn bộ tích lũy trong quốc khố!”