“Dương Thanh Vân chờ ngươi tám vạn năm, ngu xuẩn biết bao?”
“Ngu xuẩn đến mức không dám đột phá cảnh giới Thiên Vương, sợ bản thân không ức chế nổi đề thăng cảnh giới, phi thăng thành Thánh!”
“Nhưng đổi lấy là một con một cháu của hắn bỏ mạng!”
Lý Nhất Phong lúc này ánh mắt dữ tợn.
Ánh mắt Tần ninh thay đổi.
“Ngươi… không phải Nhất Phong kia…”
“Là ta sai sao?”, Lý Nhất Phong cười ha ha nói: “Là Tần Ninh ngươi sai!”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nắm chặt tay thành quả đấm.
“Là ta sai sao... có lẽ ta căn bản không nên dẫn ngươi đi vào con đường tu hành, một cô nhi như ngươi có lẽ ở trong thôn cưới vợ sinh con sẽ vui vẻ hơn…”
“Bây giờ nói những thứ này có cần thiết?”
“Thiên Đế các vây giết ta, ngược lại là khiến ta hiểu Lý Nhất Phong ta không phải sống vì Tần Ninh, mà là sống vì chính bản thân ta!”
Lý Nhất Phong lúc này hai mắt cửu câu ngọc bộc phát rõ ràng.
“Mắt vãng sinh, cắt đứt vãng sinh, giết Tần Ninh ngươi, máu của của ngươi chính là con đường cắt đứt vãng sinh của ta!”
Trong nháy mắt, giữa thiên địa linh khí cuồng bạo, mưa to gió lớn càng gày càng nghiêm trọng.
Đây là một trận chiến không thể tránh khỏi.
Lúc Lý Nhất Phong bị Thiên Đế các vây giết, trong lòng đã đi theo một con đường khác.
Lúc này, trong lòng Tần Ninh biết.
Con đường này là Thiên Đế các bức ra.
Nhưng đó không phải là bản thân Lý Nhất Phong lựa chọn sao?
Lý Nhất Phong trước mắt không phải Lý Nhất Phong năm đó.
Có lẽ ban đầu hắn đã sai lầm rồi.
Lý Nhất Phong gọi hắn là cha Ninh, tôn sùng hắn là cha.
Về sau Lý Nhất Phong gọi hắn là Ninh sư, tôn kính hắn là sư phụ.
Lý Nhất Phong về sau nữa gọi hắn là Ninh ca, mãi đến khi là Tần Ninh… của sau này.
Hắn vẫn cho rằng quan hệ giữa hai bên từng bước kéo gần.
Nhưng cho đến bây giờ, Tần Ninh hiểu rồi.
Đây cũng không phải là đang kéo gần, mà là mối quan hệ tồn tại giữa hai ngươi đang biến dạng.
Cho nên đối mặt với cái chết.
Lý Nhất Phong đã hoàn toàn mất đi tấm lòng son ban đầu kia.
Chỉ là hắn cũng không biết Lý Nhất Phong còn sống, cũng không biết Lý Nhất Phong đã không còn là hắn ta ban đầu.
Từng có lúc.
Những lời đó của Lý Nhất Phong, hắn chưa từng quên.
“Người thoạt nhìn hơn hai mấy tuổi, ta mới mấy tuổi thôi, người làm cha ta cũng đủ rồi, sau này ta gọi người là cha Ninh được chứ?”
“Tùy ngươi, Phong nhi!”
“Cha Ninh cha Ninh, chúng ta nhìn trẻ như nhau, gọi cha thì tầm thường quá, Ninh sư cũng được đấy!”
“Tùy ngươi, Phong nhi!”
“Ninh sư, ta còn kém hơn người một cảnh giới, không thể cùng kêu người là sư phụ giống Dương Thanh Vân được, chắc ta gọi ngươi là Ninh ca!”
“Tùy ngươi, Phong nhi!”
“Ninh ca, hắc hắc, ta xem như đã xưng Vương rồi, sau này sẽ là Phong Vương chứ? Huynh đệ hai chúng ta ai với ai sau này gọi Tần Ninh là tốt nhất, đè ép đầu Thanh Vân mới đúng”.
“Tùy ngươi, Nhất Phong!”
Cho tới giờ rành rành trước mắt, Tần Ninh mới hiểu được.
Thật ra thì tất cả đã thay đổi rồi! Dương Thanh Vân mấy vạn năm không gặp hắn, lần đầu tiên nhìn thấy hắn vẫn dập đầu quỳ lạy, bởi vì trong mắt Dương Thanh Vân, hắn chính là sư phụ, cho dù Dương Thanh Vân lợi hại bao nhiêu, Tần Ninh chính là sư phụ, không cho phép thay đổi.
Thạch Cảm Đương có thể tùy tiện, làm vẻ nịnh hót không biết xấu hổ, bởi vì hắn ta là như vậy, ngược lại sư phụ của sư phụ trở thành sư phụ khiến hắn càng hưng phấn.
Lòng người vẫn đang thay đổi.
Có lẽ đánh giá của ngoại giới đối với Phong Vương và U Vương khiến cho Tần Ninh vẫn luôn chìm đắm vào, hắn và Phong Vương giống như gặp mặt lần đầu tiên.
Nhưng mãi đến khi Thiên Đế các dồn Lý Nhất Phong vào đường cùng.