“Người của Thiên Diễn tông, Cửu Tinh các, Huyết Tông và Thanh Tiêu Thiên còn chưa đến”.
Tần Ninh cười nói: “Kệ bọn họ, chúng ta tự đi xem phần mình!”
Đi vào thành cổ, nhìn nơi đây rất đìu hiu, dù sao cũng đã là mấy chục vạn năm trôi qua, không có người ở.
Hiển nhiên, nơi này đã bị người kiểm tra qua mấy lần.
Lý Huyền Đạo nói: “Thành trì này ít nhất chứa được trăm vạn người ở, diện tích khá lớn, nhưng các đại thế lực đến, phân ra tìm kiếm và đi tìm một lượt các vật có thể tìm”.
“Nhưng mà...”
“Nhưng mà sao?”
“Nhưng mà nơi này giống như bị ai lục soát một lượt ấy, mọi người chỉ nhặt được vài thứ không đáng giá thôi, dường như có người còn đến đây trước cả chúng ta thì phải”.
“Lại là như vậy...”, Tần Ninh lẩm bẩm.
Lại là như vậy?
Có ý gì?
Dương Thanh Vân nói: “Trước đó chúng ta cũng đã phát hiện rất nhiều hơi, nhưng giống như là bị người vơ vét hết sạch, có điều sư tôn đã phát hiện một ít nơi bí ẩn nên coi như có thu hoạch”.
“Chẳng lẽ là có người đến đây trước?”
Lý Huyền Đạo nói: “Sư tôn, có phải là... Ma tộc...”
“Không loại trừ khả năng này”.
Tần Ninh nói tiếp: “Có phát hiện gì kỳ lạ không?”
“Có ạ!”
Lý Huyền Đạo nói: “Bên trong thành Thanh Đế này có một cung Thanh Đế, nhưng đã tàn tạ không chịu nổi, mọi người tìm kiếm mấy lần rồi mà không có gì, nhưng con luôn cảm thấy có vấn đề, chẳng qua là tìm mãi không ra là vấn đề gì”.
Nghe vậy, Tần Ninh gật đầu nói: ”Đi xem thử nào”.
“Vâng”.
Đám người đi xuyên qua thành Thanh Đế.
Trên đường đi, Lý Huyền Đạo nhìn Tần Ninh, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà thấp giọng nói: “Sư tôn, hiện tại vết thương của người khó mà trừ được tận gốc, hay là dung hợp...”
“Không được”.
Tần Ninh lắc đầu: “Dung hợp trong tình trạng này sẽ khó viên mãn được số mệnh, không thể”.