Lúc này, tất cả im lặng như tờ.
Đại quân Ma tộc bắt đầu chạy trốn.
Nhưng người của Nhất Kiếm Các cũng lập tức ra tay nhanh lẹ, chém giết ngăn cản.
Ánh mắt Lý Huyền Đạo lạnh lẽo, nhìn đám Thánh Tôn của Ma tộc, một kiếm vung ra.
Những tiếng phập vang lên.
Máu tươi tung tóe.
Mấy tên Thánh Tôn còn sống của Ma tộc lúc này tức khắc mất mạng.
Một Thánh Đế mạnh mẽ ra tay, đám Thánh Tôn đương nhiên không thể ngăn nổi.
Lúc này, Lý Huyền Đạo không nói gì nữa, lập tức đi xuống bên cạnh Tần Ninh.
“Sư phụ”.
Lý Huyền Đạo quỳ xuống đất, dập đầu.
“Tiến bộ rất lớn”.
Tần Ninh cười ha ha nói: “Xem ra những năm nay ngươi tiến bộ rất nhanh”.
“Sư phụ quá khen ạ”.
Lý Huyền Đạo lúc này đi đến bên Tần Ninh, nhìn vết thương và vết kiếm màu đen kia.
“Sư phụ...”
“Yên tâm, không chết được đâu”, Tần Ninh nói: “Ta có cách để đẩy hai thứ này ra”.
“Nhưng thời gian tiếp theo thì tu vi của ta khó mà khôi phục lại được, cần thời gian tĩnh dưỡng”.
Nghe vậy, Lý Huyền Đạo vội vàng nói: “Sư tôn cứ tĩnh dưỡng, mọi chuyện cứ để đệ tử lo”.
“Ừ, giao cho ngươi ta cũng yên tâm”.
Tần Ninh lúc này được Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi đỡ lên.
Lý Huyền Đạo vung tay, một chiếc ghế được tạo từ bảo ngọc màu đỏ như máu xuất hiện.
“Sư phụ, đây là bảo tọa được làm từ bảo thạch Huyết Linh. Sư phụ tạm thời ngồi ở đây có thể khôi phục một chút khí huyết ạ”.