"Đương nhiên, giới hạn tại dưới cảnh giới Âm Dương, cảnh giới Âm Dương hay cảnh giới Vạn Nguyên hôm nay cho dù là muốn sống thì bản cung chủ cũng sẽ không đồng ý".
Nói rồi, khí thế của cung chủ Đoạt Mệnh cung chầm chậm nở rộ.
Bốn vầng sáng mang theo khí thế chấn động thiên địa.
Cảnh giới Vạn Nguyên cấp bậc Thánh Nguyên.
Chỉ là thời khắc này, cung chủ Đoạt Mệnh cung còn mạnh hơn Xích Vân Thiên ngày đó nhiều.
Nhìn kỹ lại, ánh sáng phía sau xen lẫn giữa hư ảo và chân thực, tạo cho người ta một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Võ giả ở cảnh giới Vạn Nguyên chia làm bốn đại cảnh giới gồm Nhân Nguyên, Địa Nguyên, Thiên Nguyên, Thánh Nguyên.
Võ giả cảnh giới Âm Dương vượt qua Âm Dương, Âm Khư cùng Dương Hải tụ tập sẽ ngưng tụ thành “Nguyên”.
“Nguyên” có tổng cộng bốn đường.
Đường sau càng mạnh hơn đường trước.
Võ giả cảnh giới Vạn Nguyên ngưng tụ Tứ Nguyên, mỗi Nguyên một lồng ánh sáng.
Đây là linh khí chuyển đổi sau Âm Khư và Dương Hải.
Giờ khắc này, cung chủ Đoạt Mệnh cung Tứ Nguyên tạo ra một cảm giác khá mơ hồ.
Khí tức này còn mạnh hơn Xích Vân Thiên trước đó một bậc.
Cung chủ Đoạt Mệnh cung có lẽ sắp bước vào cảnh giới Quy Nhất.
Lôi Vô Song giờ phút này có hơi ngơ ngác.
Mà giờ khắc này Lý Mệnh Vũ bước ra, cười nhạt nói: "Lôi tiền bối, ông khổ cực mãi mới có được cơ nghiệp là thành Thiên Tàn, tội gì phải mất mạng ở nơi này chứ?"
"Chúng ta cũng không muốn để Thiên Tàn thành phải rơi vào cảnh sinh linh đồ thán, dù sao thứ mà Đoạt Mệnh cung muốn chính là thành Thiên Tàn phồn vinh hưng thịnh".
Lời này vừa nói ra, Lôi Vô Song nắm chặt hai tay.
"Lý Mệnh Vũ, ở đây không có phần cho ngươi nói chuyện!"
Một tiếng quát lúc này vang lên.
Tần Sơn lúc này cất bước mà đến, nhìn về phía Lý Mệnh Vũ, khẽ nói: "Lôi Sơn tông cùng Đoạt Mệnh cung có chuyện gì thì cũng là do cung chủ Đoạt Mệnh cung cùng lôi Tông chủ nói chuyện, ngươi xen vào làm gì?"
Tần Sơn hiện giờ cũng không có sắc mặt dễ nhìn.
Đoạt Mệnh cung khinh người quá đáng.
Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Lý Mệnh Vũ càng ra vẻ hùng hổ dọa người.
Dám lên mặt với tông chủ như thế, Tần Sơn những năm qua được Lôi Vô Song chăm sóc, lúc này tự nhiên là không chịu được.
"Ta tưởng là ai, hóa ra là Tần Sơn".
Lý Mệnh Vũ cười nhạo nói: "Tần Sơn, bản công tử không thèm để ý ngươi, đừng nói ngươi bị mất một tay, chính là ngươi với hai tay hoàn hảo thì ta cũng sẽ không thèm nhìn thẳng vào ngươi".