Lúc này, Tần Ninh cũng mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Nếu thực lực của hắn không bị hạn chế thì bây giờ, hắn đã có thể luyện chế ra được thánh khí cửu phẩm rồi.
Đám người này bị làm cho kinh ngạc.
Cũng chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy mà thôi, dù hắn chỉ có cảnh giới Hư Thánh tầng bảy nhưng luyện chế ra thánh khí tam phẩm, vẽ được thánh trận cấp ba cũng chỉ là việc cỏn con mà thôi.
Mọi việc đã được hoàn thành.
Ngay lập tức, thiết kiếm ở trước người hắn dần thay đổi.
Hình như là ở chuôi kiếm đang thay đổi hình dạng, đó đúng là chuôi kiếm thật.
Nhưng mà thanh kiếm này trông có vẻ khá là độc đáo.
Từ chuôi kiếm đến mũi kiếm dài khoảng một thước.
Mũi kiếm rất rộng, rộng khoảng một bàn tay.
Đám rỉ sắt ở trên thân kiếm đã bị Tần Ninh chà sạch, để lộ ra hình dạng thật sự của thân kiếm.
Bóng loáng như sắt.
Giống như là một tấm ván sắt lớn.
Nhưng một đầu của tấm ván sắt bị làm thành chuôi kiếm và nó trở thành một thanh kiếm.
Nếu nói một cách tương đối, nếu xét về mặt ngoại hình và gia công thì trông có vẻ hơi thô một chút! Vào lúc này, Tần Ninh thở ra một hơi, hắn nhấc thanh kiếm lên, thở hồng hộc.
“Có mệt không? Để ta làm cho!”
Vào lúc này, Tiên Vô Tận chạy tới lấy lòng hắn.
Thấy Tần Ninh đã bận bịu hơn nửa ngày trời, đứa con rể này của mình cũng không biết chạy tới giúp hắn một tay.
“Ngươi làm hở?”
Tần Ninh dừng trong giây lát.
“Ta… không làm được sao?”
“Được!”
Tần Ninh cười khẽ, hắn đưa thanh kiếm cho Tiên Vô Tận.
Tiên Vô Tận bật cười, dùng hai tay nhận lấy thanh kiếm.
Ầm… Ngay sau đó, một tiếng động vang lên.
Thanh kiếm kia rớt thẳng xuống đất, trực tiếp đè lên hai bàn tay của Tiên Vô Tận, tiếng xương cốt gãy vụn phát ra, mặt Tiên Vô Tận nhăn lại, đỏ bừng.
“Nhạc phụ!”
Dương Thanh Vân vội vàng đi đỡ ông ta dậy.
Nhưng mà khi hắn ta dùng một tay nâng thanh kiếm lên, suýt chút nữa đã nghiêng người, té xuống đất.
Thật là nặng! Dương Thanh Vân ngạc nhiên.
Hắn ta chính là Thánh Nhân.
Cho dù thanh kiếm này có nặng trăm cân hay ngàn cân thì với hắn ta mà nói, chỉ cần dùng một tay là đã có thể nhấc lên được rồi.