“Ta không biết điều?”
Tần Ninh sửng sốt, rồi hiểu ra ý của Lâm Vi Vũ.
Cô nhóc này tưởng rằng vì cô ta xuất hiện nên hắn mới dám nói vậy.
“Cô yên tâm, ta sẽ không lấy danh nghĩa của cô đâu, muốn diệt Phi Hồng Môn thì cũng phải lấy tên của Thanh Vân tông ra”.
Lâm Vi Vũ bĩu môi: “Chỉ dựa vào ông già kia hả? Phi Hồng Môn cũng có cảnh giới Thiên Võ đấy, Thất Tinh Cung cũng chẳng thiếu đâu!”
“Sao cô biết lão Vệ chỉ ở cảnh giới Thiên Võ thôi?”, Tần Ninh vặn lại.
Nhất thời, Lâm Vi Vũ sửng sốt.
Không lẽ lão Vệ còn mạnh hơn thế?
Nhìn lão Vệ híp hai mắt phía sau Tần Ninh, Lâm Vi Vũ càng không hiểu được.
Lão Vệ mạnh như thế, sao Tần Ninh còn bó tay chịu trói vậy? Giết chết luôn là xong mà!
Dường như đọc được sự tò mò của Lâm Vi Vũ, Tần Ninh cười nhạt: “Ta là tông chủ Thanh Vân tông, không phải ma giết người. Ta phải đưa Thanh Vân tông thành tông môn số một Cửu U chứ không phải giết chết tất cả. Đến lúc đó Thanh Vân tông ta không chiêu mộ được ai thì phải làm sao? Cũng không thể làm tư lệnh độc nhất chứ?”
“Tông môn số một? Kiếp sau đi!”, Lâm Vi Vũ bĩu môi: “Ngươi không vượt qua được Kiếm Các của ta đâu”.
“Cũng chưa chắc đâu!”
Hai người nhỏ giọng phàn luận, mọi người xung quanh lại rơi vào im lặng.
Mọi chuyện phát triển theo hướng mà không ai ngờ tới.
Vốn dĩ cứ tưởng là hội giao lưu bình thường thôi, không ngờ lại xảy ra án mạng.
Thiếu chủ Phi Hồng Môn – Hồng Quan Vũ, thiếu chủ Thất Tinh Cung – Yên Thăng Tinh, một chết một tàn phế.
Mắt thấy hai trưởng lão của Thất Tinh Cung và Phi Hồng Môn là Yên thất gia và Hồng Cửu Hãn xuất hiện, cứ tưởng là ghê lắm, ai ngờ người Kiếm Các lại đến.
Mà ba người Kiếm Các này hình như có quan hệ thâm sâu với Tần Ninh, khiến người ta không thể đoán nổi.
Nhất thời, Hồng Cửu Hãn đứng đó, tiến không được mà lùi cũng không xong.
“Lời ta bảo ngươi truyền đi, nhớ kỹ chưa?”, Tần Ninh nhìn Hồng Cửu Hãn, hỏi lại lần nữa.
“Ta lại muốn xem xem Thanh Vân tông ngươi có tư cách truyền lời gì đấy!”