Người của Lý gia phải giết sạch toàn bộ, chỉ giữ lại một mình Lý Nhàn Ngư.
Ông ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu cái tên mù loà này rốt cuộc có gì đáng giá mà lại khiến người phía sau để ý như thế.
Thế nhưng người phía sau kia ông ta không trêu chọc được.
Kết quả Yểm Nhật tông vẫn luôn tìm kiếm Lý gia, tìm kiếm Lý Nhàn Ngư.
Hôm nay rốt cuộc cũng đã tìm thấy.
Dương Hạo Thiên cũng có chút kích động.
Nếu vẫn không tìm thấy cái tên mù loà này vậy thì Yểm Nhật tông sẽ hoàn toàn xong đời!
Nhưng khi nhìn thấy Lý Nhàn Ngư, Dương Hạo Thiên hơi sững sờ.
Cái tên mù này hai mắt đã nhìn thấy được ánh sáng rồi sao?
"Bắt tên đó lại!"
Dương Hạo Thiên gần như là hạ lệnh ngay lập tức.
Lý Nhàn Ngư cuối cùng cũng xuất hiện.
Bắt được Lý Nhàn Ngư còn lo không tìm được Lý gia hay sao?
Bây giờ, một đám người của Yểm Nhật tông đột nhiên giết ra.
Một màn này khiến đám người không tài nào hiểu nổi.
Yểm Nhật tông xem náo nhiệt cái gì?
Hình như giữa Tần Ninh và Yểm Nhật tông hình như chẳng liên quan đến nhau!
"Lý Nhàn Ngư, ngươi khiến bọn ta phải tìm ngươi rất vất vả đấy!"
Một tiếng cười lạnh lúc này vang lên.
Lý Nhàn Ngư nghe thấy tiếng nhìn lại, biến sắc.
"Dương Hạo Thiên!"
Thế nhưng ngay sau đó, trong mắt của Lý Nhàn Ngư bùng lên sự giận dữ.
Yểm Nhật tông, kể từ khi Lý gia đến Bắc Lan định cư, Yểm Nhật tông không chỉ một lần đối phó với Lý gia.
Ban đầu chỉ là quấy rối, lén lén lút lút dùng một vài thủ đoạn âm hiểm.
Thế nhưng càng về sau thì Yểm Nhật tông căn bản lười phải che giấu, trực tiếp ra tay.
Thù này hận này có thể nói là bao phủ Lý Nhàn Ngư hơn mười năm.
Bây giờ Tần Ninh cũng hơi nhíu mày.
"Không tìm các ngươi mà ngược lại các ngươi tự dâng mình đến tận cửa".
Tần Ninh nhìn thấy hai cha con Dương Hạo Thiên và Dương Triết Phong đến, lông mày nhíu chặt từ từ dãn ra.
Tứ Tượng môn, thế gia Đông Phương, Yểm Nhật tông.
Tam đại hào môn bây giờ liên thủ đối phó với Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.
Chuyện này nếu như bị truyền ra bên ngoài thì sẽ chấn động toàn bộ Giang Bắc.
Bây giờ Dương Triết Phong cười lạnh một tiếng.
"Phụ thân, kẻ này để con bắt sống".
Dương Triết Phong nhếch miệng cười lạnh nói: "Lý Nhàn Ngư, ngươi thật sự có thể chạy, nhưng bây giờ lại dám trở về Bắc Lan thật đúng là không biết sống chết".