Nhưng hình như Tần Ninh thật sự không thấy tò mò.
Nhưng hiện giờ Tần Ninh lên tiếng, bọn họ đi cùng với Tần Ninh thì cũng an toàn hơn rất nhiều: “Công tử, có một người muốn đồng hành cùng chúng ta”, Yến Quy Phàm nhìn Tần Ninh và nói.
“Ai vậy?”
“Công chúa Linh Lung!”
Yến Quy Phàm tiếp tục nói: “Mấy ngày trước cô ta đến đây muốn gặp, nhưng công tử đang bế quan nên cô ta nói rõ ý định của mình rồi rời đi”.
“Nghe nói cương quốc Linh Lung chỉ có nữ vương, hơn nữa còn kế thừa đạo tu luyện âm thanh, nếu như đi cùng nhau thì cũng không tệ!”
“Thế thì chuẩn bị xuất phát thôi!”
“Được!”
Đám người của cương quốc Nam Yến liền trở nên bận rộn.
Mà thời khắc này, toàn bộ thành Đại Hoang cũng có không ít đội ngũ xuất phát đi. Chuyện liên quan đến di tích của tôn giả Đại Hoang, mà còn có cả Đại Hoang tôn cốt trong truyền thuyết, ai mà muốn từ bỏ cho được chứ.
Coi như không chiếm được lệnh bài tông môn, không thể bái nhập các tông môn đó thì ít nhất đề cao tu vi cũng được.
Nhóm Tần Ninh cũng chuẩn bị xuất phát.
Vân Sương Nhi và Thánh Thiên Viêm đi theo sau Tần Ninh, còn công chúa Linh Lung thì sóng vai cùng Tần Ninh.
Công chúa Linh Lung lúc nào cũng nở nụ cười, cho người ta cảm giác như gió xuân. Có điều, cô ta là công chúa của một cương quốc lớn, tương lai sẽ làm cương vương, sao chỉ có thể dịu dàng như bề ngoài được.
“Nghe Yến Quy Phàm nói Tần công tử cũng tinh thông âm luật, không biết Tần Ninh có nhìn ra được gì từ trong cây đàn của ta không?”
Công chúa Linh Lung vừa đi vừa cười nói.
“Nhìn thì nhìn không ra, nếu công chúa Linh Lung có thể gảy một khúc cho ta nghe thì có thể nhìn ra chút ít đấy”.
“Gảy một khúc?”
Gã thanh niên bên cạnh công chúa Linh Lung cười khẩy nói: “Kỹ năng đàn của công chúa nhà ta cực cao, toàn bộ cương quốc Linh Lung không biết có bao nhiêu anh tài tuấn kiệt muốn nghe công chúa nhà ta gảy một khúc còn khó, thế mà ngươi nói muốn nghe là được nghe luôn chắc?”
“Không nhìn ra thì nói, đừng có tỏ vẻ thâm sâu ở đây!”
Tần Ninh nhướng mày.
Côn chúa Linh Lung quát lớn: “Làm càn!”
“Công chúa điện hạ..”
“Mọi người nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi tiếp, dù sao cũng không vội, Tần công tử, ta gảy một khúc cho công tử nghe!”