Nguyên Hổ bám sát sau lưng Tần Ninh, dọc đường băng qua vô số núi sông, quát: "Ngươi có thể chạy đi đâu chứ?"
Tần Ninh không quan tâm.
Đằng sau Diễm Môn là một mảnh trời, là một thế giới mãi mãi tồn tại, huyễn hoặc khó lường.
Advertisement
Khổ nỗi mảnh trời này quá rộng lớn!
Đám người Nguyên Hổ không biết cụ thể nơi này thế nào, nếu để Tần Ninh chạy thoát thì bao công sức của bọn họ sẽ đi tong mất.
Advertisement
Chỉ khi nào bắt được Tần Ninh thì mới có thể tìm ra Trần Nhất Mặc tại đây, từ đó cướp đi Cửu Nguyên Đan Điển của hắn ta.
Do đó, không được để Tần Ninh chạy thoát!
Mười bóng người, một kẻ thì chạy thật nhanh, chín kẻ thì bám theo ráo riết.
Nếu bản thân Tần Ninh không quen thuộc với địa hình nơi này thì hắn đã bị chín người kia đuổi kịp từ lâu rồi...
Dù vậy, khoảng cách giữa hai bên vẫn ngày một rút ngắn...
Trong lòng Tần Ninh càng bực bội hơn, hắn gầm lên, tiếng gầm truyền khắp trăm dặm.
"Mặc Nhi!"
Tiếng quát ấy làm núi non chấn động, chim nháo nhào bay lên trời.
Nguyên Hổ và tám người kia đều hoảng hốt.
Không thể để Tần Ninh gào lên như vậy.
Nếu không, giả sử Trần Nhất Mặc thật sự ở đây, tiếng gọi dẫn dắt hắn ta tới, hai sư đồ hội họp thì bọn họ... chết chắc!
"Mặc Nhi!"
Tần Ninh lại gầm lên.
Nhưng nơi này quá lớn, chính hắn cũng không biết Trần Nhất Mặc có còn ở đây không.
Uỳnh...
Tần Ninh đang chạy thì một đạo quyền ảnh lao tới từ phía sau.
Hắn muốn tránh đi nhưng không thể.
Trong chớp mắt, quyền phong đã nện vào ngực hắn.
Sau tiếng bốp.
Tần Ninh ngã vào sườn một ngọn núi lớn, đất đá sạt lở, nhấn chìm cả người hắn.
Trong lúc nhất thời, nhóm chín người Nguyên Hổ bao quanh Tần Ninh.
"Chạy? Ngươi chạy đi đâu?"
Lúc này, trong lòng Nguyên Hổ vô cùng phẫn nộ.
Tần Ninh phải chết!
Xem ảnh 1