Chỉ thấy ở phía đông đại điện trên mặt tường có khắc một bức tranh cuốn.
Cuộn tranh kia khiếm khuyết không đầy đủ, phần lộ ra rất lộn xộn, không rõ ràng.
Nhang khi nhìn thấy cuộn tranh ấy, Tần Ninh lại lộ ra vẻ sững sờ.
“Cửu U xã tắc đồ!”
Trong lòng bàn tay của Tần Ninh lúc này xuất hiện một cuộn tranh.
Mở cuộn tranh ra, những gì miêu tả trên tranh giống hệt cuộn tranh trong đại điện, không khác một cái gì.
Nhưng bức tranh trong toà đại điện này trông rất lộn xộn, trông chẳng rõ cái gì.
Cửu U xã tắc đồ là lúc trước Tần Ninh vô tình có được.
Vẫn luôn ở trên người Tần Ninh, nhưng bức tranh này Tần Ninh vẫn chưa tìm ra được điểm kỳ lạ nào cả, nhưng hắn vẫn luôn giữ ở bên mình.
“Một toà thiền điện trong thiên cung Bắc Thương vậy mà lại có. . .”
Tần Ninh bây giờ thật sự không hiểu.
Cửu U xã tắc đồ được Tần Ninh lấy ra đặt cạnh cuộn tranh trên vách tường.
Một khắc sau, bỗng có tia sáng loé lên trên Cửu U xã tắc đồ.
Một tiếng ầm ầm đột nhiên vang lên.
Ngay lập tức, Tần Ninh cảm thấy toàn thân mình trở nên nhẹ bẫng, ngay sau đó xuất hiện ở trong một không gian mờ mịt.
Hắn dường như đã lọt vào một không gian gió thổi không lọt, xung quanh mịt mù, chỉ có phía trước trong không gian tối om xuất hiện một vài tia sáng trắng.
Ánh sáng trắng kia dường như có thể bị vùi lấp bất cứ lúc nào.
Thế nhưng khoảng cách quá xa.
Tần Ninh cứ đi, liên tục đi về phía trước, nhưng vẫn khó mà đến được vị trí của ánh sáng trắng kia.
Chớp nhoáng, mắt của Tần Ninh khẽ động đậy, quay về thực tại.
Hắn vẫn đang ở bên trong đại điện.
Bên cạnh, ba người Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương vẫn đứng ở chỗ cũ.
Tần Ninh lại nhìn về phía cuộn tranh trên vách tường bên trong điện.
“Sư tôn, đây rốt cuộc là cái gì?”
“Tại sao trong tay của người lại có một phần giống y chang thế?”
Thạch Cảm Đương không hiểu cho lắm.
Diệp Viên Viên vả Vân Sương Nhi lúc này cũng nhìn về phía Tần Ninh.
Từ từ, Tần Ninh mở miệng nói: “Các ngươi đã từng nghe về cái gọi là nguồn gốc chưa?”
Nguồn gốc?
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi sững sờ.
Thạch Cảm Đương mở miệng nói: “Ta nhớ sư tôn đã từng nói hình như vạn sự vạn vật đều có nguồn gốc, nguồn gốc của con người chính là hồn phách!”
“Ừm!”
Tần Ninh tiếp tục nói: “Đại lục cũng có nguồn gốc, được gọi là nguồn gốc đại lục!”