Tần Ninh đánh vào mặt ông ta trước mặt tất cả mọi người.
“Vô liêm sỉ”.
Nói xong, Thần Sứ Liễu Uyên sầm mặt.
“Có thể nói chuyện được chưa?”
Tần Ninh nhìn Thần Sứ Liễu Uyên, giễu cợt nói: “Tại sao ban nãy không ra tay cứu con chó này của ngươi?”
“Địa vị của Thần Sứ hẳn là không thấp đi?”
“Đã như vậy, bắt ngươi lại chắc là có thể hỏi xem rốt cuộc Thiên Đế các các ngươi đang trốn chui trốn lủi ở nơi nào”.
Tần Ninh nói xong thì sải bước ra.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, bóng đen to lớn đằng sau lưng cũng di chuyển nhanh chóng.
Như hình với bóng.
Đúng là như hình với bóng.
Tần Ninh chụp tay ra, bóng đen sau lưng cũng chụp tay ra.
Giờ khắc này, khí thế toàn thân Tần Ninh ngưng tụ.
Sóng khí mạnh mẽ tăng lên từng đợt.
Oanh...
Tiếng nổ tung vang lên, Thần Sứ Liễu Uyên lúc này không còn kiêu ngạo hay ngông cuồng như trước nữa mà liên tục né tránh.
Bây giờ, Tần Ninh tạo cho người ta một cảm giác vô cùng khủng bố.
Thần Sứ Liễu Uyên lúc này có sắc mặt khó coi.
Tiếp tục như vậy, ông ta cũng sẽ chết.
Thân là Thần Sứ của Thiên Đế các, sao ông ta có thể chết ở nơi đây?
Sắc mặt Thần Sứ Liễu Uyên lạnh lẽo, cắn đầu ngón tay..
Máu tươi chảy xuống tí tách.
Thần Sứ Liễu Uyên hừ một tiếng sải bước ra.
“Gọi!”
Một tiếng quát khẽ vang lên, giờ phút này, khí huyết toàn thân Thần Sứ Liễu Uyên như bị rút sạch.
Tức thì, một bóng người xuất hiện ở trước mặt Thần Sứ Liễu Uyên như ma quỷ.
“Đại nhân!”
Thần Sứ Liễu Uyên lúc này như đang dùng hết sức, ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch.
“Liễu Uyên, sao ngươi lại thành ra như thế này hả?”
Người xuất hiện lúc này kinh ngạc nói.
“Đại nhân, người này... có hơi thở Vương giả”.
Sắc mặt Liễu Uyên lúc này vô cùng khó coi nói.
Bóng người mới xuất hiện kia mặc một bộ áo xám, ống tay áo có thêu chút tơ vàng nhàn nhạt.
Lúc này đứng ở nơi đó không hề có khí thế gì đặc biệt.
Có điều, Liễu Uyên trả giá lớn như thế, gần như là tiêu hết máu huyết, sao có thể triệu hồi ra một người thường chứ?