“Ta hiểu rồi”.
Tần Ninh khẽ gật đầu nói: “Âm Sơn, nếu người đã quay về rồi, thì tại sao giữ lại một tia ý niệm? Còn có… kiếm Âm Càn này?”
Tần Ninh vừa nói, vừa nhìn kiếm Âm Càn trong tay, nói: “Ta biết ngươi có tâm đợi ta quay lại, nếu không trong lòng bất an, nhưng cũng không phải chỉ vì nguyên nhân này chứ?”
Nghe vậy, Kiếm Âm Sơn sững người.
Phụp một tiếng, ông ta lại quỳ gối trên đất.
“Xin sư tổ thương xót!”
Kiếm Âm Sơn vô cùng cung kính nói: “Bây giờ Kiếm gia đã sa sút, nhưng đồ tôn vẫn luôn lo lắng, không nhẫn tâm để Kiếm gia cứ thế biến mất”.
“Lĩnh ngộ đời này của đồ nhi đều tập hợp trong một hạt giống kiếm, muốn truyền cho hậu nhân”. “Chỉ vì đợi sư tổ nên vẫn luôn chưa truyền cho hậu nhân, hạt giống kiếm một khi được chuyển giao thì đồ tôn cũng hoàn toàn biến mất, cho nên hôm nay gặp được sư tổ, hoàn thành tâm nguyện, xin sư tổ bằng lòng, đưa hạt giống kiếm ngưng tụ lĩnh ngộ kiếm ý một đời của con đưa cho con cháu Kiếm gia”.
Thấy thái độ của Kiếm Âm Sơn cung kính như vậy, Tần Ninh khẽ cười.
“Nhóc thối này, đây là chuyện của ngươi sao lại phải có sự đồng ý của ta”.
“Sư tổ đối xử với con như cháu ruột, Âm Sơn sao có thể không hỏi sư tổ?”, Kiếm Âm Sơn thành khẩn nói.
“Thằng nhóc thối, nhanh mồm nhanh miệng là giỏi”.
Tần Ninh xua xua tay, tỏ ý bảo Kiếm Âm Sơn đứng dậy, nói: “Ta thấy Kiếm Tiểu Minh cũng không tệ, ngươi truyền hạt giống kiếm này cho cậu ta đi”.
“Sư tổ, đồ tôn còn có một thỉnh cầu”.
“Ta biết, nếu ngươi truyền hạt giống kiếm cho Kiếm Tiểu Minh thì ta có thể đem cậu ta bên mình, tận tâm chỉ dạy”.
“Đa tạ sư tổ!”
Kiếm Âm Sơn kích động đến run cả người.
Lúc này, Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên đang đợi ở ngoài từ đường.
Thời gian chậm rãi trôi qua, kiếm khí xung thiên kia vẫn chưa tan biến.
“Thẩm huynh, sẽ không có vấn đề gì chứ?”, Kiếm Tiểu Minh lo lắng nói.
Nếu Tần Ninh gặp chuyện ở Kiếm gia thì sợ là người của 3 cương quốc lớn bên ngoài sẽ chém nát Kiếm gia mất.
“Yên tâm, không sao đâu…”