Thánh Thiên Viêm thấp giọng quát: “Thượng quốc Thánh Nguyệt chúng ta không bằng cương quốc Bách Xuyên các ngươi, nhưng nếu ngươi ép ta quá thì ta cũng không ngại liều mạng với ngươi đâu!”
“Liều mạng với ta?”
Bách Tử Tư bật cười: “Chỉ dựa vào ngươi? Cũng xứng?”
“Có chuyện gì vậy?”
Tần Ninh nhìn Thánh Thiên Viêm, bình tĩnh hỏi.
“Ta phát hiện một khóm cỏ Linh Đà, tên này đến sau ta, lại nói ta cướp của hắn ta”.
“Luôn mồm vu hãm ta, giống như chính hắn ta phải chịu thiệt gì to lắm vậy!”
“Cỏ Linh Đà?”
Tần Ninh cười nói: “Chỉ một khóm cỏ cấp năm thôi mà cũng đáng để chém giết nhau hay sao? Hơn nữa, ngươi đến trước, lấy được trước, thì việc gì phải sợ chúng, bị bọn chúng đuổi theo đòi đánh chứ?”
Thánh Thiên Viêm nhìn Tần Ninh, ánh mắt cổ quái.
Tên này ngốc thật hay giả ngốc vậy trời?
Hắn ta đúng là có lí, nhưng trong Đại Hoang Cổ này thì ai nói chuyện lí lẽ chứ?
“Công tử Tần Ninh, chuyện này không liên quan đến ngươi đâu, ngươi mau đi đi!”, Thánh Thiên Viêm đứng ra trước mặt Tần Ninh, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
“Tên nhãi không biết sống chết!”
“Bách Lĩnh, Bách Tùng, hai người các ngươi giết hắn ta cho ta”, Bách Tử Tư chằng thèm tự mình ra tay mà ra lệnh cho đàn em xông lên.
Hai bóng người lập tức tấn công Thánh Thiên Viêm.
“Cảnh giới Linh Phách tầng năm!”
Sắc mặt Thánh Thiên Viêm trở nên khó coi, hắn ta chỉ là Linh Phách tầng ba, đối diện với cảnh giới Linh Phách tầng năm thì không dễ dàng chút nào, huống hồ lại còn là hai người xông tới.
Hai tiếng thình thịch vang lên, giây phút ấy, sắc mặt Thánh Thiên Viêm trắng bệch, nắm tay như vỡ ra, máu tươi phun trào, ngã xuống đất.
“Sao thế? Ngươi ổn chứ?”
Tần Ninh quỳ xuống, nhìn Thánh Thiên Viêm.
“Sao ngươi vẫn chưa chạy đi?”