Cảnh tượng kỳ lạ tiếp tục xảy ra thêm một lần.
Thanh kiếm dài kia rõ ràng là đã đâm xuyên qua Tần Ninh dưới sự chứng kiến của mọi người, nhưng thân thể Tần Ninh lúc này như là hư vô, cứ thế xuyên thẳng qua.
Không để lại bất kỳ vết sẹo hay vết thương nào.
Đừng nói là đổ máu, đến quần áo của Tần Ninh còn chẳng bị đốt cháy chút nào.
Đây thật sự quá kỳ lạ!
Lần này, không chỉ có Viêm Nhập Vũ mà Mộ Thiên Ca và Từ Trạch Bình cũng nhìn ra vấn đề.
Vấn đề không phải ở đòn tấn công của Viêm Nhập Vũ, mà là ở Tần Ninh.
Tần Ninh có thể không nhìn thấy công kích của Viêm Nhập Vũ!
Làm sao có thể?
Không lẽ trên người Tần Ninh có bí bảo gì?
Nhất định là như thế, nếu không, cảnh giới Thông Thiên nhất bộ như Tần Ninh sao có thể xuyên qua được công kích của Viêm Nhập Vũ mà không bị thương chứ.
Hiểu được điều này, mấy người cũng coi như biết thêm được chút ít.
“Kẻ này không tầm thường, nhất định có linh khí ngăn cách công kích của ngươi, có thể là linh khí gần đạt huyền khí đấy!”
Mộ Thiên Ca không khỏi nói.
Từ Trạch Bình cũng gật đầu.
Lúc này chỉ có thể giải thích như vậy.
Nếu không, sao Tần Ninh có thể né được đòn tấn công của Viêm Nhập Vũ chứ.
“Hết cách rồi à?”
Tần Ninh lúc này nhìn ba người, từ từ nói: “Các người đã hết cách, vậy đến lượt ta thôi nhỉ!”
Tần Ninh nói xong, bóng dáng bên trong Cửu Hoang chiến xa lúc này đứng dậy.
Nhìn thấy bóng dáng đó, tất cả đều thấy hoảng hốt.
Ban nãy, trưởng tộc Lệ Thông và Khánh Đông Hải đã bị bóng dáng đó giết chết trong nháy mắt.
Bây giờ nghĩ lại còn thấy đáng sợ.
“Kết trận!”
Lúc này, Viêm Nhập Vũ cũng khẽ quát, rồi hét lớn.
Soạt soạt soạt...
Tức thì, có mười mấy vị cường giả cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển, lục chuyển bước ra.
Mười mấy người đó bước ra, xếp thành một hàng và vị trí với thứ tự đặc thù.
Lấy Viêm Nhập Vũ đứng đầu, linh khí của mười mấy người lúc này đều bắt đầu dao động.
Ầm ầm ầm!!!
Xem ảnh 1