Chỉ là một người con mà thôi!
Advertisement
Cảm nhận được cảm xúc thầm kín trong lòng Tần Ninh, Thời Thanh Trúc dịu dàng ôm hắn.
Giờ nàng chỉ có thể làm vậy thôi.
Advertisement
Bất kể Tần Ninh phải đi trên con đường thế nào, sống qua bao nhiêu năm tháng thì hắn luôn có những mối ràng buộc. Làm con, làm sư tôn, làm phu quân. Quá khứ không thể nào gạt bỏ được.
Màn đêm trong veo, hai người ôm nhau nằm ngủ trên giường.
Rạng sáng ngày hôm sau.
Tần Ninh thấy mũi hơi ngứa ngáy, từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy một người với gương mặt nghiêng nước nghiêng thành đang phe phẩy một cọng lông chim lên mũi mình.
"Chàng dậy rồi sao?"
Thời Thanh Trúc mỉm cười: "Phu quân yêu quý của ta, để làm điểm tâm cho chàng ta đã phải dậy thật sớm đấy".
"Vậy sao?"
Tần Ninh đứng dậy giãn cơ, rửa mặt súc miệng xong thì đi tới bàn ăn.
Nhìn thấy bữa sáng thịnh soạn trên bàn.
Võ giả nào đến cảnh giới như hắn đương nhiên không cần ăn uống vẫn sống được.
Nhưng ăn uống vẫn có cái hay của nó.
Dù gì người bình thường ăn cơm, rau thịt để có thêm năng lượng.
Còn người tu hành thì đương nhiên sẽ ăn thứ khác rồi.
Trên bàn.
Cơm được nấu từ gạo linh hấp thu linh khí trong đất trời, có tuổi thọ trăm năm.
Còn có trà được nấu từ những giọt sương lấy từ các gốc linh thảo, đây không phải hạt sương bình thường mà có linh tính vì được tạo ra trên linh thảo.
Bên cạnh đó còn có canh thịt được chế biến từ thịt thú dồi dào linh khí.
Rõ ràng Thời Thanh Trúc đã dành rất nhiều tâm huyết vào nó.
Đêm qua Tần Ninh như một đứa trẻ, hôm nay thức dậy trông trạng thái đã tốt hơn rất nhiều, nàng cũng nấu ăn như một người vợ hiền.
Đợi Tần Ninh ngồi xuống, Thời Thanh Trúc tự mình lấy canh, châm trà của hắn...
"Mau thử xem có ngon không?"