“Điều kiện đầu tiên là ngươi có thể chịu đựng được, ngươi có dám hay không?”
“Có cái gì mà không dám chứ!”
Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Thạch Cảm Đương con từng này tuổi rồi, chưa bao giờ biết sợ là gì đâu”.
Tần Ninh cười nói: “Được, nếu đã như vậy thì hãy đi theo ta”.
Lúc này một đám người đều xuất phát.
Chỉ là một giây sau, hai người Dương Phong Hoa và Dương Vũ Huyên đều sững sờ.
Hình như có chỗ nào là lạ!
“Tần công tử rất quen thuộc với chỗ này sao?”, một giọng nói vang lên, là Doãn Tinh Vũ.
Đúng thế!
Lúc này Dương Phong Hoa và Dương Vũ Huyên cũng kịp phản ứng.
Tần Ninh rất quen thuộc với nơi này sao?
Cứ như biết rất rõ ràng.
Nói dẫn Thạch Cảm Đương xuất phát liền xuất phát!
Cũng quá kỳ quái đi?
Lúc này, ở phía trước mọi người.
Cốc Tân Nguyệt tới gần Tần Ninh, thấp giọng nói: “Chàng cũng đã tới chỗ này rồi sao?”
“Không...”
Tần Ninh đáp lại: “Mặc dù chưa từng tới, thế nhưng ta cũng coi như quen biết với Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân”.
“Nếu như không đoán sai...”
Tần Ninh đột nhiên dừng bước, nhìn một ngọn núi cao trước mắt, cười nói: “Nơi này có thứ gì đó”.
“Sư tôn, là nơi này?”
Thạch Cảm Đương nhìn về phía trước.
Một ngọn núi cao ngăn cản bước chân của đám người.
Trừ cái đó ra thì không có chỗ nào bất thường cả.
Chỉ là ngọn núi cao này lại rất kỳ lạ.
Lẻ loi trơ trọi phía trên mảnh đất bằng, cảm giác giống như là... một con vịt lọt vào trong bầy gà, rất chói mắt.
“Đánh một quyền thử xem nào!”
“Vâng!”
Thạch Cảm Đương gật đầu, bước chân ra, lại ngừng lại.
“Nhàn Ngư à, ngươi là sư đệ ta, bình thường ta không đối xử tệ bạc với ngươi chứ?”
Thạch Cảm Đương nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, nói: “Ngươi đi đi, xem như cho ngươi một cơ hội rèn luyện”.
Nghe thấy vậy, Lý Nhàn Ngư không nghĩ nhiều, trực tiếp đi ra.
Thạch Cảm Đương lại thận trọng nhìn xem.
Hắn ta còn nhớ rõ lần trước đi cùng Tần Ninh đến cung Bắc Thương.
Tần Ninh bảo hắn ta ra tay, lực bắn ngược của cung điện kia quá kinh khủng.
Mà lần này, ai biết có cái quỷ gì.