Lúc này, cả bốn người tấn công hai mươi lăm người kia, như đi vào chốn không người.
Một quyền một đấm vung lên, giống như võ giả cảnh giới Cửu Môn đánh cọc gỗ vậy, nhẹ nhàng thoải mái. Hai mươi lăm người mặt mũi bầm dập, kêu gào thảm thiết, ngã xuống đất.
Tần Ninh cởi trói buộc ra, nhìn Hạ Vân Phi và Hạng Hàn.
“Phục chưa?”
Hạ Vân Phi lúc này được thả lỏng, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, mặt mũi bầm dập.
“Rốt cuộc ngươi đã sử dụng thủ đoạn gì?”
Hạ Vân Phi hung ác nói: “Vô liêm sỉ!”
“Xem ra là chưa phục!”
Tần Ninh phất tay, Hạ Vân Phi đau khổ phát hiện, mình lại không cử động được nữa.
Con mẹ nó... đánh cái đếch gì đây!
Hắn ta còn chẳng được cử động thì đánh kiểu gì?
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lại đánh đấm một hồi.
“Phục chưa?”
Tần Ninh hỏi lần nữa.
Hạ Vân Phi vẫn chưa trả lời, Tần Ninh nói: “Thấy ánh mắt của ngươi là chưa phục hả!”
Hắn phất tay, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lại đi lên.
“Ta phục, ta phục rồi!”
Hạ Vân Phi vội vàng nói: “Tầng thứ ba, nhường cho các ngươi!”
“Nhường là như nào? Đây là chúng ta tự tranh được, hiểu không?”
Tần Ninh xì một tiếng, nói: “Xem ra là chưa chịu phục đấy, đánh!”
Mẹ nó!!!
Hạ Vân Phi thật sự không biết nên nói gì, đã nhường rồi mà còn đòi đánh nữa?
Cuối cùng, Hạ Vân Phi bị đánh cho sưng mặt, không nói được câu gì nữa.
Tần Ninh nhìn sang Hạng Hàn.
“Ta phục, ta phục rồi!”
Hạng Hàn vội vàng nói: “Tầng thứ ba, năm đệ tử Trường Sinh đường đạt được theo lý lẽ!”
Không phục cũng phải phục!
Hắn ta không muốn bị đánh cho sưng mặt như Hạ Vân Phi!
Tần Ninh vỗ tay, nhìn quanh.
“Đã vậy, xin cảm ơn các huynh đệ tỷ muội của Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường”.
“Từ đầu đã thế này có phải nhẹ nhàng không?”
Tần Ninh sải bước ra, đi thẳng lên tầng ba.