Mọi người không khỏi mong chờ.
Bọn họ muốn xem xem, rốt cuộc Tần Ninh sẽ phải trả giá thế nào!
“Thằng nhãi Tần Ninh đâu!”
Đột nhiên, khi mọi người đi đến bờ sông Đại Hoang, một âm thanh gào thét vang lên.
“Là ai đó?”
“Hình như là Dương Khai Hoài, cương vương của cương quốc Tam Dương đó!”
“Dương Khai Hoài? Tìm Tần Ninh làm gì?”
“Ngươi quên à, trước khi vào Đại Hoang Cổ thì Tần Ninh đã giết tam vương gia Dương Khai Thái và mấy vị thiên chi kiêu tử của cương quốc Tam Dương đấy!”
“Nhớ ra rồi, Dương Khai Hoài chờ mấy tháng liền, chắc là muốn báo thù đấy”.
“Chứ còn gì nữa? Mất một vị vương gia cảnh giới Thiên Võ bảy biến, không báo thù mới lạ đấy?”
“Lần này Dương Khai Hoài sao mà “khai hoài” (rộng lòng) được nữa!”
Đoàn người nghị luận ầm ĩ.
Cảnh tượng ngày đó vẫn còn rõ mồm một. Tần Ninh đứng ngạo nghễ trên đỉnh giao long, chém giết Dương Khai Thái, uy vũ cỡ nào chứ?
Bây giờ, Dương Khai Hoài đến báo thù đây!
Tần Ninh thảm rồi.
“Vừa mới ra ngoài mà đã có người nhớ ta rồi hả?”
Một giọng nói lười biếng vang lên, bao phủ khắp mảnh trời đất này.
Đoàn người tách ra, Tần Ninh dẫn Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và mấy người xuất hiện.
“Ngươi chính là Tần Ninh!”
Một người vụt xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh.
Người này mặc áo trắng ánh vàng, lưng khoác phi phong, bay theo gió, vẻ ngoài trung niên, khí thế bức người, rõ ràng là cảnh giới Thiên Võ bảy biến.
Chính là Dương Khai Hoài.
Thân là cương vương của cương quốc, Dương Khai Hoài có cảnh giới Thiên Võ bảy biến, bên dưới cũng có mười vị vô địch cảnh giới Thiên Võ, đây chính là chỗ mạnh mẽ của cương quốc.
Về thượng quốc thì cũng chỉ có bảy thượng quốc lớn là có cảnh giới Thiên Võ tọa trấn, nhưng cũng chỉ là từ tầng một biến đến năm biến.