Tần Ninh thì thầm.
Khi còn là Cuồng Võ Thiên Đế, hắn vô cùng quen thuộc với thánh vực Đại Võ.
Dãy Giang Hung này nằm ở biên giới Giang Châu, phần cuối chính là vực bích ngăn cách với thánh vực khác.
Vực bích chính là không gian hỗn loạn ngăn cách giữa các thánh vực.
Những không gian hỗn loạn kia khiến cho Thánh Vương, thậm chí là Thánh Hoàng bị nuốt chết khi đi vào trong.
Cho nên những người có thể đi xuyên qua các thánh vực đều là Thánh Tôn hoặc thậm chí là Thánh Đế.
Nhưng đã đến cấp bậc đó thì cơ hồ là tọa trấn một phương, sẽ không tùy tiện xuất hiện.
Giống như Diệp Nam Hiên, thân là môn chủ Võ Môn, Thánh Đế mạnh mẽ, nhưng lại đích thân xuất hiện tìm Lý Huyền Đạo so tài thì thuộc loại vạn cổ hiếm thấy.
Nhưng vì biết rõ nơi đây nên Tần Ninh cũng yên tâm hơn. Tốt xấu gì đời thứ hai hắn cũng biết ngự thú, vẫn tránh thoát được một vài loại thánh thú.
Mười mấy người lúc này không ngừng đi chậm lại.
Giang Y Y bình tĩnh nói: “Con đường tiếp theo khá là nguy hiểm đấy, khả năng sẽ có thánh thú cấp sáu, thậm chí là cấp bảy, mọi người cẩn thận một chút”.
Hơn mười người lần lượt hạ xuống, lần mò đi vào trong chỗ sâu.
Lúc này, Tần Ninh cũng đi bộ, nhìn Ôn Hiến Chi: “Thanh Hiên đâu?”
“Nó cứ ngủ say như chết ấy, đến giờ vẫn chưa thấy tin tức gì, có khi là chết thật rồi...”, Ôn Hiến Chi hờ hững nói.
“...”
Cái tên này thật sự đã mất trí nhớ!
Huyết Thể Thanh Thiên Giao cùng Ôn Hiến Chi tuy nói bình thường hay cãi nhau, nhưng thực tế đã tiếp xúc vài vạn năm, không thể rời xa nhau.
Nếu Thanh Hiên thật sự chết đi thì Ôn Hiến Chi e là sẽ phát điên mất.
Bây giờ lại mang vẻ không quan tâm, đúng là giả vờ!
“Đáng tiếc...”
Tần Ninh lẩm bẩm: “Nếu Thanh Hiên có thể phóng xuất khí tức ra thì có thể chấn nhiếp phần số thánh thú cấp tám, chúng sẽ không dám làm gì, khiến chúng ta an toàn hơn nhiều”.
Ôn Hiến Chi lại nói: “Chẳng phải người là sư tôn của con hay sao? Thánh thú kết bạn của người đâu?”
Thánh thú kết bạn?