Trong khoảnh khắc, một tiếng quát rơi xuống giữa hư không.
Chớp mắt.
Kiếm khí bóng loáng che kín bầu trời.
Một kiếm rơi xuống, một thân thể đúng lúc này bị chém thành hai, biến thành thi thể, hoàn toàn nổ tung.
Chậm rãi, Dương Thanh Vân cầm kiếm, áo xanh mang theo vết máu li ti.
Mà Cừu Uân hóa thành thi thể, ngã xuống.
Mọi người thực sự chấn động.
Có thể giết Thánh Tôn cảnh giới lục chuyển thì có thể nói do thực lực mạnh mẽ, thiên phú tương đối mạnh, nhưng cảnh giới ngũ chuyển giết cảnh giới thất chuyển thực sự rất khủng bố.
Ở đây, rất nhiều cường giả, thiên kiêu Thánh Vực đều sâu sắc cảm nhận được chỗ kinh khủng của Dương Thanh Vân này.
Lúc này, sắc mặt hai người La Chấn và Huyết Hãn trở nên âm trầm.
Bên cạnh người Huyết Hãn, một thanh niên đứng ra, quát khẽ: "Thiếu chủ, để ta đi!"
"Đừng xúc động".
Huyết Hãn ngăn lại nói: "Thực lực Cừu Uân tương đương ngươi, dù có yếu hơn cũng không yếu hơn bảo nhiêu, Dương Thanh Vân này có thể giết chết Cừu Uân, dù không giết được ngươi cũng có thể làm ngươi bị thương nặng".
Vẻ mặt thanh niên kia lạnh lẽo, sát khí không giảm.
Vẻ mặt Huyết Hãn cũng mang vẻ suy tư.
Tần Ninh là ai?
Đã từng là ba người mạnh nhất Hạ Tam Thiên.
Tuy giờ chỉ là Thánh Hoàng, thế nhưng há có thể dùng suy nghĩ của người thường để phỏng đoán?
Hiện tại xem ra, Tần Ninh để Dương Thanh Vân xuất chiến rõ ràng đã nghĩ kỹ, cực kỳ tự tin vào Dương Thanh Vân.
Dương Thanh Vân rơi xuống đất, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía đám người Huyết tông và Tu La điện.
"Tiếp theo còn có ai?"
Dương Thanh Vân thản nhiên nói: "Ta nói, ngươi cũng chỉ là phế vật, giờ xem ra lời ta nói hình như đã đúng".
Mọi người ở đây đều hiểu những lời này của Dương Thanh Vân rõ ràng là phép khích tướng.
Nhưng, Tu La điện và Huyết Tông có thể không so đo phép khích tướng rõ ràng như vậy sao?