Giọng nói kia khiến người ta cảm thấy tê dại đến tận xương tủy.
Cho dù là mấy vị Thánh Hoàng như Linh Vũ Động Thiên, Thiên Võ Khuê, lúc này nghe được giọng nói đó cũng cảm thấy xương cốt như bị hòa tan.
Mà âm thanh kia vừa dứt, một bóng người đã đạp không mà tới.
Hai chân thon dài ở giữa tà váy xẻ trắng nõn như ngọc, duyên dáng yêu kiều.
Mà vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ đó như không chịu nổi một nắm tay, nhìn lên trên là đường cong khiến người ta phải xịt máu mũi cùng với cái cổ tuyết trắng, một khuôn mặt vô cùng quyến rũ.
Một cái nhăn mày một nụ cười của người phụ nữ kia dường như đã thu hút vô số người gần như đắm chìm.
Đây là một người phụ nữ quyến rũ từ bên trong.
Giống như khi trời cao tạo ra cô ta chỉ cần một từ, quyến rũ!
Mọi cử chỉ gần như khiến người ta không cầm giữ được.
Mái tóc dài hơi xoăn xõa ra sau gáy bị người phụ nữ tùy ý gảy, khiến cho mấy vị Thánh Vương cảnh giới Thánh của năm phe đều xịt máu mũi.
Bọn họ đã là cảnh giới Thánh Vương, cũng không ham sắc đẹp.
Nhưng bây giờ... căn bản không nhịn được!
Người phụ nữ này quả thực là hại nước hại dân, họa thủy trên trời rơi xuống, tuy khiến người ta biết rõ là mầm tai hoạ nhưng lại không có cách nào vứt bỏ được.
Người phụ nữ kia bước đến, để lộ ra đôi chân trắng nõn như ngọc làm cho người ta cảm thấy đặc biệt xinh đẹp.
“Nô gia là người của Mị Ma tộc, Xảo Vân Đoá!”
Người phụ nữ nhìn về phía Tần Ninh, đôi mắt chớp chớp.
Nhất thời, cho dù là lão già họm hẹm như Thiên Võ Khuê cũng không nhịn được mà hơi khom người xuống.
Người này đâu phải là phụ nữ!
Quả thực là một nữ yêu tinh!
Chỉ là, ánh mắt Xảo Vân Đoá nhìn về phía Tần Ninh cũng mang theo chút kinh ngạc.
Ở đây, cho dù là ba người Viêm Như Ngọc, Dạ Tuý Mộng, Huyết Âm Phục, cùng với một số cường giả của ba tộc đều không thể không thừa nhận phong thái quyến rũ này của cô ta.
Thế nhưng Tần Ninh vẫn không hề bị lay động như trước.
“Xem ra, nô gia không lọt được vào mắt của Tần công tử…”, Xảo Vân Đoá hờn dỗi cất lời, dáng vẻ giống như là đang làm nũng, mỉm cười nói.
“Quả thật là không lọt vào được!”