Một đám người lúc này cũng đi ra theo bọn họ.
Trong sơn cốc chỉ còn Ôn Hiến Chi và Tiên Hàm ngồi trên bậc thềm đá trước nhà gỗ.
Tần Ninh cười nói: “Cả đời này ta cũng chỉ thích như vậy mà thôi”.
“Chọn một sơn cốc, tắm nắng mỗi ngày rồi ngủ nướng, có giai nhân bầu bạn, thỉnh thoảng ra ngoài du ngoạn sơn thủy, có bằng hữu, có huynh đệ...”
Tiên Hàm cười nói: “Ca muốn thì ở lại Võ Môn là được mà”.
Tần Ninh vỗ đầu Tiên Hàm, nói: “Ta muốn, nhưng không được”.
“Cả cái Thương Mang Vân Giới rộng mênh mông này chính là bầu trời trên đỉnh đầu chúng ta, tồn tại những thần thú và võ giả mạnh hơn chúng ta quá nhiều”.
“Chưa nói đến Thương Mang Vân Giới, bên ngoài Hạ Tam Thiên là Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên có hằng hà sa số cường giả, trời đất này mênh mông vô tận đâu phải là nói ngoa”.
“Ta đã là chủ của Cửu Thiên Vân Minh, cũng là con trai của Vô Thượng Thần Đế. Chín đời chín kiếp này gặp được các ngươi đã là chuyện cực kỳ vui vẻ”.
“Nhưng rồi cũng có một ngày ta phải trở lại nơi ta cần đứng, lệnh cho vạn tộc, lệnh cho vạn người”.
“Đây là trách nhiệm của ta, ta không thể tránh né”.
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì trừng mắt: “Lệnh cho vạn tộc, lệnh cho vạn người? Nghe thấy thích ghê, nếu sư tôn không thích thì để con làm giúp sư tôn cho ạ”.
“Hiến Chi à...”
“Dạ?”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta thấy ý cảnh kiếm thuật của Huyền Đạo đã đến hóa cảnh rồi đó, còn đạo ngự thú của ngươi thì kém xa của nó. Chờ Huyền Đạo quay về thì bảo tứ đệ ngươi luyện tập với ngươi chút đi!”
“...”
Tần Ninh nói tiếp: “Ta không thể trốn tránh trách nhiệm được, bạn bè người thân cũng đang chờ ta quay về”.
“Mà hiện nay, đại lục Vạn Thiên và Hạ Tam Thiên đã có dấu vết của Ma tộc, không thể biết được Thương Mang Vân Giới có hay không”.
“Tuy nói ta thích cuộc sống không màng danh lợi, nhưng ta càng thích ở chung với người thân bạn bè”.
Ôn Hiến Chi cùng Tiên Hàm đều không nói gì.
Thật lâu sau, Tần Ninh cười nói: “Tiên Hàm, ngươi thích ở đây không?”