Trong lòng Lý Dương Chiêu không khỏi cảm khía, thanh niên nhìn qua khoảng mười tám tuổi này, bây giờ lại cho người ta cảm giác như nắm vững mọi thứ trong tay, nói chuyện tự tin, thật sự khiến người ta bội phục.
Có lẽ Thanh Vân tông ở trong tay hắn sẽ trở nên khác biệt.
Lúc này, trước sân của đại điện Thanh Vân có những bóng người tụ tập.
Các đệ tử bị gọi đến đều cảm thấy khó hiểu.
Tên Tần Ninh nói muốn làm tông chủ rốt cuộc là sao? Các trưởng lão gọi bọn họ đến tụ tập là vì sao?
Tất cả đều rất mơ hồ.
“Tới rồi kìa!”
“Đại trưởng lão xuất hiện rồi, ơ, nhìn kìa, đó có phải Tần Ninh không?”
“Đi cùng đại trưởng lão, không lẽ là chuẩn bị kế thừa vị trí tông chủ thật?”
Nhất thời, đám đông đệ tử liền ồn ào hết lên.
“Yên lặng!”
Lý Dương Chiêu mở miệng, tất cả đều câm như hến.
Năm đại trưởng lão của Thanh Vân tông đều ở cảnh giới Thiên Nguyên, có uy nghiêm rất lớn.
“Kể từ hôm nay trở đi, Thanh Vân tông của ta sẽ không phải một tông môn không có tông chủ nữa”.
Lý Dương Chiêu trầm giọng nói: “Từ hôm nay, Tần Ninh, chính là tông chủ của Thanh Vân tông chúng ta. Các đệ tử phải nghe theo Tần tông chủ, nếu ai dám trái lời, xử theo tông quy”.
Lời này nói ra, tất cả đều ồn ào cả lên.
Tần Ninh thật sự trở thành tông chủ!
Không lẽ rùa đá đã sống lại, lời đồn là thật sao?
Lúc này, Tần Ninh đi lên trước, phất tay.
Lần đại điển đăng vị này rất đơn giản, Tần Ninh trước giờ không thích phiền phức.
“Để không làm tốn thời gian của mọi người, ta chỉ nói ba điểm!”
Tần Ninh nhìn xuống các gương mặt bên dưới, hít một hơi, giọng nói trở nên vang dội.
“Thứ nhất, kể từ hôm nay, Tần Ninh ta đảm nhiệm vị trí tông chủ Thanh Vân tông, ai không phục thì rời khỏi Thanh Vân tông ngay lập tức, nếu không sau này dám làm trái, ta sẽ không khách khí”.
Tần Ninh quét mắt nhìn mọi người, ngữ khí đạm bạc.
“Thứ hai, kể từ hôm nay, đệ tử Thanh Vân tông ưỡn ngực ngẩng cao đầu, các ngươi phải nhớ kỹ, Thanh Vân tông bây giờ tuy tàn phá bất kham, nhưng Thanh Vân tông sau này sẽ là tông môn sáng nhất vùng đất Cửu U, không ai sánh bằng”.