“Nếu bọn chúng thực sự không có thực lực trừng trị các ngươi, thì tại sao lại hợp tác với các ngươi? Chỉ vì tham sống sợ chết thôi sao?”
“Một chút đầu óc mà các ngươi cũng không có hả?”
Tần Ninh vừa dứt lời, Đoạn Sơn Hà lại nói tiếp: “Ma tộc có chuẩn bị, đương nhiên chúng ta cũng có chuẩn bị, bọn chúng không gây nên sóng gió được”.
“Ha ha…”
Tần Ninh hiểu.
Mấy vạn năm nay, năm phương thánh cảnh đã hoàn toàn bị mê muội bởi biểu hiện của ma tộc.
Tự cho rằng bọn họ hợp tác với ma tộc, ma tộc sẽ ở thế bị động.
Rốt cuộc là ai ở thế bị động đây?
Diệp Chi Vấn tiên sinh đó đến từ thượng giới, nếu ma tộc bị động, làm sao có thể có một nhân vật lớn như vậy mưu lược kế sách sau lưng!
Bây giờ Tần Ninh cũng coi như hiểu ra.
“Lần này ma tộc chắc chắn muốn giết ta, nhưng có lẽ không muốn giết ta ngay bây giờ, các ngươi giết ta, không sợ người của ma tộc gây rắc rối với các ngươi sao?”
“Ta không nói muốn giết ngươi”.
Linh Vũ Lương cười nheo mắt nói: “Những người khác chết cũng không sao, đúng là ngươi không thể chết, ma tộc đã chỉ đích danh muốn có ngươi”.
“Không giết ngươi thì đánh ngươi tàn phế là được rồi”.
Vừa dứt lời, khí thế trong cơ thể Linh Vũ Lương sôi trào lên ba phần.
Một đạo thể văn dường như ẩn chứa thần lực long trời lở đất khiến người ta sợ hãi.
Khác với thể văn trên người Hạo Thiên, thể văn này là ngưng kết lại.
Linh Vũ Lương đã bước vào cảnh giới Thánh Hoàng thực sự.
Không chỉ Linh Vũ Lương, hai người Đoạn Sơn Hà và mặc Vân Diễn cũng vậy.
Ba vị Thánh Hoàng.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn xung quanh, vẻ mặt u ám.
“Tông chủ, người đi trước đi, con giữ chân bọn họ!”, lúc này Hạo Thiên lên tiếng nói.
Nghe thấy vậy, Tần Ninh nhìn Hạo Thiên, sau đó gật đầu nói: “Được!”
“Ừm… ừm?”
Hạo Thiên nghe thấy vậy lại thộn mặt trố mắt.
Được?
Không nghe nhầm chứ?