Tần Ninh nhìn con Tam Linh Câu non thì nghĩ tới lời nói của mấy kẻ bên ngoài, khẽ cười.
“Xem ra, chúng tới tìm ngươi rồi, nhưng yên tâm đi, từ hôm nay trở đi, ngươi là của ta. Bọn chúng sẽ không dám động tay chân với ngươi”.
Con Tam Linh Câu kia dường như hiểu được lời nói của Tần Ninh, thân hình hơi run rẩy chợt ổn định lại.
“Nào, nằm trên vai ta”.
Tần Ninh quỳ xuống.
Tam Linh Câu non nhìn Tần Ninh, ánh mắt tò mò, chậm rãi đứng dậy, rũ bụi đất trên người, lấy đà, nhẩy phốc lên vai Tần Ninh.
Thật ra, bình thường, linh thú không có ác ý với con người, trái lại vì lực tương tác của nhân loại mà vô cùng thích được gần loài người.
Nhưng từ cổ chí kim, từ khi loài người bắt đầu sinh ra linh trí thì luôn chém giết thú để sinh tồn.
Lâu dần, mối quan hệ giữa linh thú và con người đã xuất hiện vết rạn nứt không thể nào lành lại.
Nhưng Tam Linh Câu còn non này chưa được chỉ dạy bất cứ điều gì nên đối với con người lại vô cùng tò mò, nó cảm nhận được Tần Ninh không hề có ác ý, đương nhiên sẽ sẵn sàng lại gần thân thiết.
“Tại sao chúng lại tìm ngươi nhỉ?”
Tần Ninh từ tốn nói.
Nghe câu nói này, Tam Linh Câu khẽ lắc đầu.
“Chắc là có hứng thú với ngươi, muốn thu phục ngươi? Hoặc là để uy hiếp cha mẹ ngươi?”
Nghe vậy, Tam Linh Câu vội vàng gật đầu.
Linh thú cấp 5, có một vài phương diện về linh trí còn cao hơn con người.
Nhóc con này rõ ràng là hiểu lời nói của Tần Ninh.
“Nếu đã như thế thì ta đưa ngươi đi hỏi cho rõ”.
Tần Ninh hiểu rõ, hắn mang nhóc con này ra thì những kẻ bên ngoài kia nhất định sẽ không bỏ qua.
Nếu đã như thế thì dứt khoát hỏi cho ra lẽ.
“Có người!”
Đột nhiên, trong rừng, mấy người tỏ ra căng thẳng.
Vân Sam kia đem theo mấy người đi lên phía trước.
“Xin hỏi là người phương nào? Ta chính là con cháu của cương quốc Vân Hải, mời ra gặp mặt”.
Loạt soạt một tiếng, Tần Ninh đi ra từ trong bụi cây.
“Vị bằng hữu này, chúng ta đã tìm con non này rất lâu rồi, xin…”
“Cũng không phải của các ngươi, nó muốn đi theo ai thì đi theo người đó!”