“Lần này cứu ngươi, nếu là bình thường, hai vị lão gia gia Tiên Vô Tận và Huyền Chấn cầu xin cô ấy như vậy, có lẽ cô ấy sẽ đồng ý, sở dĩ kèm theo điều kiện cũng là bởi vì tên khốn Thanh Lãm Thiên giở trò quỷ khiến tâm trạng cô cô không tốt”.
Trong đôi mắt của Tần Ninh có vài phần khó hiểu.
“Nói thêm về tên Thanh Lãm Thiên này cho ta đi...”, nhắc đến người này, vẻ giận dữ trên mặt Lý Huyên lại nhiều hơn mấy phần.
“Tên Thanh Lãm Thiên này chính là một tên khốn tội ác tày trời, hắn ta rất giàu có ở thành Thanh Ma, có hơn năm trăm tên đàn em”.
“Tên này mở một sản nghiệp lớn nhất tên là Thanh Nguyệt lâu, cho nên rất nhiều người đều gọi hắn ta là lâu chủ Thanh Nguyệt lâu, trên thực tế chính là thủ lĩnh côn đồ”.
“Lần này hắn ta coi trọng sắc đẹp của cô cô nhà ta, muốn cưới cô cô nhà ta, cô cô nhà ta là người kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không đồng ý, cho nên hắn ta đã đổi một cách ép buộc khác...”, Lý Huyên càng nói càng kích động, sắc mặt đỏ rực lên.
“Có thể nhìn ra được ngươi rất tôn kính cô cô Bách Hương!”
Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Lý Huyên, cười nói: “Ngươi cũng coi như đã cứu mạng của ta, ta sẽ hứa với ngươi một điều kiện, như thế nào?”
“Cho dù là chuyện gì, ta có thể làm được thì sẽ làm được giúp ngươi!”
Lý Huyên gãi đầu một cái, cười nói: “Tần đại ca, nếu ngươi có thể giải quyết phiền não của cô cô Bách Hương, ta sẽ rất vui vẻ!”
“Không thành vấn đề!”
Tần Ninh cười nói: “Ta sẽ giải quyết vấn đề của cô cô Bách Hương!”
“Vậy bây giờ, ngươi dẫn ta đến bang Tam Phong đi!”
“Hả?”
Lý Huyên nghe thấy lời này thì há hốc mồm ra, nhìn về phía Tần Ninh: “Tần đại ca, ngươi đừng làm bậy, ba vị bang chủ Hổ Phong, Diệp Phong, Tề Phong của bang Tam Phong đều rất lợi hại, dưới tay còn có một trăm tên đàn em!”
“Không có việc gì...”, Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Lý Huyên, cười nói: “Ngươi chỉ cần dẫn ta đến chỗ bọn họ là được rồi”.
“Ngươi không làm bậy?”
Lý Huyên nhìn về phía Tần Ninh.
“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm bậy!”
Hai người cùng nhau đi qua từng con đường.
Cuối cùng, đi đến trước một sòng bạc.
“Sòng bạc Tam Phong!”
Tần Ninh nhìn bảng hiệu rồi lại nhìn Lý Huyên.
Lý Huyên gãi đầu một cái, cười nói: “Cho dù là võ giả thì cũng có người mê cờ bạc mà, nhưng mà cược tiền biến thành cược thánh thạch thôi, nơi này chính là địa bàn của bang Tam Phong”.
Tần Ninh khẽ gật đầu.
Xem ra không phải thế lực gì lớn, không phiền phức.
Tần Ninh lại nói: “Được, ngươi tìm một chỗ nghỉ chân đi, ta vào xem!”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả, đợi chút nữa đánh nhau, ta không có thời gian để ý đến ngươi đâu, ngươi cũng đừng tiến vào!”
Lý Huyên nghe nói như thế thì lập tức ngây ra.
“Tần đại ca, ngươi vừa nói không ra tay mà”.
“Lừa ngươi đấy!”
Tần Ninh nói xong thì bước vào.
Sòng bạc Tam Phong! Nó có thể không nổi tiếng ở thành Thanh Ma, nhưng lại khá nổi tiếng trên con đường này.
Tần Ninh đi vào, ngay lập tức những tiếng ồn ào đã tràn ngập hai tai.
Tiếng chửi rủa, tiếng gào thét, tiếng kêu gào hưng phấn đều tập trung dưới một mái nhà.
Giờ phút này, Tần Ninh tiến vào bên trong sòng bạc.
“Vị gia này, tới chơi mấy ván chứ?”
Lúc này một tên sai vặt đi tới, cười ha hả nói: “Gia, đánh cược ở chỗ chúng ta có đủ loại màu sắc hình dạng, cái gì cũng có, nhưng mà đều tốn thánh thạch...”, “Ta đến không phải để đánh cược!”
Tần Ninh nhìn về phía gã sai vặt, ôn hòa mỉm cười nói: “Ta tìm bang chủ của các ngươi!”