Diệp Viên Viên cùng Cốc Tân Nguyệt thấy cảnh này thì lập tức tái mặt, vội vàng xuất thủ.
Hai nàng hiện tại đều là Thiên Nhân tam bộ.
Có thực lực tương đương với Tần Ninh, ngăn cản lại cũng không khó.
Oanh...
Diệp Viên Viên cùng Cốc Tân Nguyệt liên tục ngăn cản cho Tần Ninh.
Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định ở bên cạnh thì cực kỳ hâm mộ trong lòng.
Cao thủ!
Khinh thường động thủ với mình.
Tần Ninh tại Thiên Ngoại Tiên đã lấy thực lực Thiên Nhân nhị bộ chém giết Thiên Nhân thất bộ, bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng.
Hiện tại Tần Ninh lười động thủ, mỹ nhân bên người giúp hắn ngăn cản.
Giờ phút này Tần Ninh cũng thấy mệt.
Hắn đang hao tổn khí huyết, hiện tại thật sự không thích hợp xuất thủ.
Càng xuất thủ thì khí huyết càng không chống đỡ nổi, linh khí cùng linh thức vận chuyển làm khí huyết hao tổn của hắn sẽ khôi phục càng chậm.
Đến lúc làm cho căn cơ của cảnh giới bị tổn thương.
Vậy liền phiền phức!
Khí huyết đối với võ giả còn quan trọng hơn cả linh khí cùng linh thức.
Như là xây dựng nhà ở vậy.
Khí huyết chính là nền tảng!
Linh khí là gạch ngói.
Linh thức là cột nhà!
Trong ba thứ này, thiếu một thứ cũng không được.
Thế nhưng thiếu khí huyết thì nền tảng liền bất ổn, thực lực càng bất ổn.
Cũng không phải không thể ra tay, chỉ là xuất thủ sẽ càng tổn hại nhiều hơn.
Diệp Viên Viên cùng Cốc Tân Nguyệt cũng hiểu nên đã giúp Tần Ninh ngăn cản lại.
Tiến đến khoảng cách ngàn mét, bóng người bên trong gió lốc dần dần biến mất.
Thế nhưng gió vẫn gào thét mà đến, cát xẹt qua mặt rất đau đớn.
Tần Ninh mở miệng nói: "Mọi người cẩn thận một chút, bây giờ phải đi thuận theo chiều gió!"
"Dùng mắt gió lốc làm căn cơ tiến vào chỗ sâu. Nhớ kỹ, đi thuận theo chiều gió chứ đừng đi ngược gió, nếu sử dụng đến linh thức hay linh khí thì cũng thì chờ chết đi!"
Nói xong, mọi người đều lộ vẻ mặt cẩn thận.
Ông...
Từng cơn gió lốc tại lúc này thoải mái mà lên.