Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
“Sư phụ…”





Lúc này Tần Hải cặp mắt đỏ bừng, nhìn thi thể trong ngực Đạo Thiên Hành.





Bịch một tiếng, Tần Hải quỳ xuống.





Vương Khiếu Không vì hắn ta mà chết.





Với thực lực của Vương Khiếu Không, hoàn toàn có thể rời đi.






“Sư phụ!”





Lúc này cơ thể Tần Hải khẽ run.





Nhất thời Tần Ninh cũng không biết an ủi như thế nào.





Thấy cảnh này, Lý Nhàn Ngư không cầm được nước mắt, nhẹ nhàng khóc thút thít.





Đạo Thiên Hành mặt ngây ngốc.





“Ngươi khóc cái gì?”





Đạo Thiên Hành không hiểu nói.







Lý Nhàn Ngư mặt đầy bi thương nói: “Thấy sư phụ của Hải đại ca chết, Hải đại ca đau lòng như vậy, khiến ta nghĩ đến ngộ nhỡ sư tôn chết rồi, ta… chắc chắn cũng sẽ đau lòng như vậy…”





Lời này vừa nói ra, bốn phía tĩnh mịch.





Mấy người Giang Bạch, Đạo Thiên Hành, Vạn Khuynh Tuyệt mặt đầy chấn động nhìn Lý Nhàn Ngư.





Ngươi nghĩ như vậy?





Mấy người gần như không hẹn cùng nhìn về phía Tần Ninh.





Đồ đệ này suy nghĩ quá không bình thường.





Lúc này khóe miệng Tần Ninh co rút.





“Sư tôn!”, Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Tần Ninh, nghiêm túc nói: “Nếu người chết, ta nhất định báo thù cho người!”





Lời này vừa nói ra, mấy người lại là trợn mắt há mồm.





Đồ đệ này… suy nghĩ quá không bình thường.





Chỉ mong sư tôn chết?





Tần Ninh hít một hơi thật dài, nhìn về hướng Lý Nhàn Ngư, nhàn nhạt nói: “Cút!”





“…”





Lý Nhất Phong đứng hàng Phong Vương, năm đó thông minh biết bao.





Sao đến thế hệ Lý Nhàn Ngư này lại thành kẻ thô lỗ thế?





Tần Ninh lúc này có phần muốn một cái tát đập chết suy nghĩ của tên đồ đệ này.





Tần Hải lúc này ngưng khóc nhìn xung quanh.





“Thù của sư phụ, ta nhất định báo!”





Một lời vừa dứt, Tần Hải ôm lấy thi thể của Vương Khiếu Không, đi sang một bên.





“Sư phụ, người chết ở đây, đồ đệ liền mai táng người ở chỗ này”.





Lời nói vừa dứt, hai tay Tần Hải đào đá dưới đất, không nói một lời.





Tần Ninh lúc này cũng không dễ an ủi.





Mấy năm nay nhị ca trải qua cái gì hắn cũng không rõ.





Nhưng Vương Khiếu Không đối với nhị ca, nhìn vào thật sự vô cùng quan trọng.





Thấy cảnh này, Lý Nhàn Ngư vừa muốn mở miệng.





Tần Ninh quát khẽ: “Cút!”





Lý Nhàn Ngư lẩm bẩm nói: “Sư tôn, người đâu biết ta muốn nói cái gì?”





“Ngươi cũng muốn chôn ta dưới đất?”





“Làm sao người biết?”





“…”





Lúc này ánh mắt Giang Bạch nhìn xung quanh cũng sinh ra một tia tưởng nhớ.





Ba ngàn năm trước, đệ tử của Tử Hiên Các chết hầu như không còn.





Chính là đánh một trận ở đây!





Cách ba ngàn năm, lại là chỗ này, Giang Bạch lòng thấy đau buồn.





“Tất cả không giống nhau…”





Giang Bạch lẩm bẩm nói.





Dần dần


20220221044149-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK