Một kiếm rơi xuống.
Oanh...
Trong nháy mắt, ánh kiếm to lớn từ trên trời giáng xuống.
Lần này, ánh kiếm cũng không phân tán ra.
Mà là hội tụ cùng nhau, tấn công người đứng đầu.
Keng...
Người đàn ông cầm đầu ở cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ lấy trường thương đỡ.
Tiếng leng keng vang lên, nhưng lúc này, sắc mặt người đàn ông tái mét, lui lại về sau.
Huyền khí cấp Thiên!
Kiếm Đoạn Không!
Huyền khí, cho dù là cấp Nhân cũng trân quý, tuy hắn ta là cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, nhưng chẳng qua cũng chỉ có một trường thương là huyền khí cấp Nhân mà thôi.
Một kích đánh xuống, hắn ta lập tức ở thế yếu.
Cũng không phải là thực lực kém Tần Ninh, mà là trường thương cấp Nhân, không bằng trường kiếm cấp Thiên của Tần Ninh.
“Đồ khốn kiếp”.
Người đàn ông nổi giận mắng: “Ỷ vào huyền khí cấp Thiên thì có gì tài ba?”
“Không phục? Không phục thì cắn ta đi!”
Tần Ninh xì một tiếng, không thèm để ý.
Câu ngu như vậy cũng nói được, không biết cái tên này làm thế nào mà tu được đến cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ nữa.
“Chém!”
Tần Ninh chém một kiếm nữa, sức mạnh kinh khủng đến từ Kiếm Đoạn Không thả ra.
Một tiếng ầm vang lên, người đàn ông mang sắc mặt trắng bệch.
Không thể đỡ nổi!
Đón thêm một kiếm, hắn ta sẽ chết!
“Ngu dốt!”
Tần Ninh chửi một câu.
“Các người còn đứng xem à?”, người đàn ông kia phẫn nộ quát lên: “Cùng nhau xông lên đi chứ...! Giết tên kia!”
Ba cường giả cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ khác lúc này cũng xông lên một loạt.
“Người đông thì có ích à? Vô dụng thôi!”
Tần Ninh hừ một tiếng, vung thêm kiếm nữa.
Cho dù có là thiên quân vạn mã, một kiếm đã đủ.
Kiếm Đoạn Không, chặt đứt khoảng không.
Huyền khí cấp Thiên vốn dĩ đã vô địch nhờ uy lực bản thân.
Đừng nói là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ, dù là cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ cũng có thể chết dưới kiếm này.
Hơn nữa, kiếm này chính là năm đó Tần Ninh tạo ra, làm quà tặng cho thuỷ tổ Thần Phong của Thần gia ở đại lục Trung Thần!