Tần Ninh không trả lời.
Ôn Hiến Chi vội vàng hỏi: "Sư phụ, mấy cái Thiên La Tàn Nguyệt, Khô Linh Thánh Thụ, khí táng nguyên với Vạn Mẫu Sáp Huyết mà người nói là gì thế?"
Tần Ninh liếc nhìn hắn ta rồi mới chậm rãi đáp: "Đó đều là những thánh vật trong đất trời đã trải qua hơn mười vạn năm, trăm vạn năm lịch sử, không những thế còn có khả năng phong ấn..."
Phong ấn?
Ôn Hiến Chi sửng sốt, nói: "Đám người kia muốn phong ấn, giết chúng ta sao?"
Tần Ninh gật đầu, không phủ nhận.
Ôn Hiến Chi hốt hoảng hỏi: "Vậy chúng ta phải làm sao đây sư phụ?"
Tần Ninh nhíu mày.
Thật lâu sau hắn mới lên tiếng: "Ta suy nghĩ nhiều lắm... nhưng không còn cách nào!"
Phệ Thiên Giảo và Ôn Hiến Chi đang nghiêm túc nghe đều nghệt mặt.
Suy nghĩ nhiều lắm?
Không còn cách nào?
Sao nghe huề vốn thế nào ấy nhỉ?
Tần Ninh bình tĩnh nhìn xung quanh.
Nếu như đây chỉ là phân thân của bốn vị Thánh Đế Ma tộc thì hắn chẳng sợ gì phong ấn tứ đế này.
Dùng Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất đủ để phá giải rồi.
Nhưng có thêm sự hỗ trợ của bốn món cổ bảo gần như không thể nào tồn tại trên đời ấy thì quá khó để phá giải phong ấn.
Diệp Chi Vấn cười hỏi: "Vừa lòng chưa?"
"Vừa lòng lắm!"
Giờ Tần Ninh thấy dễ thở hơn rồi, hắn cười nói: "Chẳng qua ta bị phong ấn thì các ngươi cũng bị phong ấn theo, cũng không còn mạng nữa, làm vậy có ổn đâu?"
"Cảm ơn đã lo".
Diệp Chi Vấn phì cười: "Mấy người này ấy à... đành dựa vào vận may của họ thôi!"
"Để giết được ngươi thì mấy kẻ này chết cũng đáng".
Vừa nghe thấy lời này, những chiến sĩ Ma tộc trong Huyết Mạc đều bàng hoàng.
Ôn Hiến Chi hốt hoảng hỏi: "Sư phụ, người đang đùa ư? Thật sự hết cách rồi sao?"
Tần Ninh lắc đầu.
"Nếu như chỉ có mỗi phong ấn tứ đế thôi thì ta có thể ngăn cản, nhưng bốn món cổ bảo kia năm xưa ta cũng từng tìm kiếm ở Hạ Tam Thiên nhưng đều chẳng có tung tích gì, không ngờ Ma tộc tìm ra được".