“Rất khó tìm thì cũng phải tìm, bức tường lông bền vững thế này, duy chỉ có cảnh giới Địa Võ mới có thể phá vỡ. Hoặc là, con non kia nuốt chửng bức tường lông chim, nếu không, chúng ta không thể lấy được lệnh bài bên trong”.
Lúc này, Vân Chấn tỏ vẻ hung ác, thấp giọng nói: “Đáng chết, hai con ngu đó trước khi chết lại còn niêm phong động”.
“Nếu bị Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng biết được thì lệnh bài này sẽ dễ như bỡn rơi vào tay ba tên đó”.
“Đây chính là lệnh bài nòng cốt, mỗi một tông môn trong bốn tông môn lớn chỉ có một tấm lệnh bài này, giành được nó thì sẽ được gia nhập vào bốn tông môn lớn, chọn một trưởng lão, trở thành đệ tử nòng cốt, đủ để bớt phải lăn lộn bao nhiêu năm chứ?”
Nghe vậy, cả đám người bỗng nổi lửa trong mắt.
“Ha ha, Vân Chấn, ngươi tính đúng lắm. Lệnh bài nòng cốt này không chỉ đám Sở Thiên Kiêu muốn có mà ta cũng muốn có đấy!”, một tràng cười lớn bỗng chốc vang lên.
Âm thanh phá không vang lên, từng bóng người men theo chân núi, xông lên sườn núi.
Những đệ tử dưới chân núi kia muốn ngăn lại nhưng bị kẻ dẫn đầu tung một chưởng chấn động chết tại chỗ, cơ bản là không thể ngăn cản.
“Thiên Lãm Thanh!”
“Nhạc Vân Nhiên!”
Nhìn thấy hai kẻ đi đầu, Vân Chấn đang khoanh chân ngồi dưới đất kia, sắc mặt bỗng chốc trở nên lạnh lùng.
“Các ngươi tới thật là trùng hợp”.
Chỉ một Thiên Lãm Thanh, Vân Chấn lại không hề lo lắng.