Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tán tu!







Không gốc không gác!







Advertisement



Ai cũng biết, đám tán tu này chắc chắn là lấy tiền làm việc.







Cố Minh Khải lập tức nói: “Tra, lập tức điều tra, những người này đã từng tiếp xúc với những ai, còn sống thì bắt về, tra hỏi thật kỹ”.







Advertisement



“Vâng”.







Lúc này, Trần Nhất Mặc thản nhiên nói: “Không sao, điều tra hay không thì cũng không có gì khác nhau, bọn họ muốn tới thì tới, đến bao nhiêu thì ta giết bấy nhiêu”.










Cố Minh Khải mỉm cười nói: “Trần đại sư quả nhiên là rồng phượng trong loài người”.







Trần Nhất Mặc thản nhiên xua tay.







Lúc này, người nhà họ Cố đều đề cao cảnh giác.







Xung quanh hai người Tần Ninh và Trần Nhất Mặc có hơn mười người âm thầm ẩn nấp, bảo vệ an toàn cho bọn họ.







Tại dược sơn, trong một tòa lầu các.







Đây là lầu các do nhà họ Cố dựng nên, chuyên dùng để cung cấp chỗ ở cho đan sư nhà họ Cố trong khoảng thời gian ở lại dược sơn.







Lúc này, trong lầu các.







Trước mặt Trần Nhất Mặc, ba con Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng, lười nhác nằm rạp trên mặt đất.







Sắc mặt Trần Nhất Mặc xanh mét, hừ một tiếng nói: “Đại Hoàng Nhị Hoàng Tam Hoàng, đêm nay, suýt chút nữa ta đã bị người ta giết chết, ba người các ngươi làm cái gì?”







Nghe được lời này, Đại Hoàng lười nhác nói: “Dược sơn này khắp nơi đều là bảo bối, mặc dù còn kém hơn thế giới Diêm môn, nhưng cũng có rất nhiều thứ chưa từng thấy qua, ăn rất ngon, chúng ta đi ăn khuya một chút mà thôi”.







“Nếu như có lần sau, ta nhất định không buông tha cho người!”







“Trần Nhất Mặc, ngươi phải hiểu rõ”, Đại Hoàng cũng nói: “Chúng ta cũng không phải là hộ vệ của ngươi, chỉ là cùng ngươi đi tham quan thế giới bên ngoài một chút mà thôi, an toàn của ngươi, dựa vào cái gì mà chúng ta phải bảo vệ?”







Đối với việc này, Trần Nhất Mặc nói: “Được lắm, về sau các ngươi muốn ăn đan dược thì đừng có mà tới tìm ta!”







Nghe được lời này, ba con chó vàng mới trở nên nghiêm túc.







Tam Hoàng chậm rãi nói: “Biết rồi biết rồi, lần sau nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt”.







Lúc này, Trần Nhất Mặc mới sửa sang lại quần áo, đi đến trước mặt Tần Ninh, bưng bình trà lên rót vào một chén rồi cầm lên bằng hai tay, sau khi đưa cho Tần Ninh, hắn ta lại vội vàng đi ra phía sau, nắn vai đấm lưng cho Tần Ninh, hắn ta cười nói: “Sư tôn vất vả rồi”.







“Thế nhưng lần sau, tình huống này lại xảy ra, sư tôn có thể đừng đạp ta hay không…”















Tần Ninh chậm rãi buông chén trà, thản nhiên nói: “Lần sau đừng gào khóc kêu bậy, ta sẽ không đạp ngươi”.















“Được, nhất định”.















Trần Nhất Mặc gật đầu.















Tần Ninh nhíu mày nói: “Trong người ngươi bị chất độc xâm nhiễm, sức mạnh khi dùng được khi không dùng được, tóm lại là vẫn rất phiền phức, phải mau mau trị liệu tốt cho cánh tay của ngươi mới được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK