“Bị xem thường rồi kìa...”, Vân Chấn nhìn ba người còn lại nói: “Không biết ba vị nghĩ sao?”
“Nếu đã bị coi thường thì đương nhiên phải chiến thôi!”
Địch Chiến kia khí thế hừng hực, cười ha ha: “Một tên nhãi đến từ đế quốc Bắc Minh mà lại kiêu ngạo như thế, đúng là bất ngờ quá!”
“Nói vậy thì hai tấm lệnh bài nòng cốt cùng ngọc linh Đại Hoang và vàng Lưu Ly Như ý chia đều cho cả bốn chúng ta nhé?”
Hạng Vân Vũ lúc này lên tiếng: “Có điều hai tấm lệnh bài nòng cốt là quan trọng nhất, cuối cùng e là chúng ta phải quyết đấu để phân định thắng thua thôi!”
“Đương nhiên rồi!”, Sở Lăng Thiên thản nhiên đáp.
Bốn người không ngốc, đều nhìn ra Tần Ninh mặc dù chỉ ở Linh Phách tầng sáu nhưng nền tảng mạnh mẽ, không thể xét bằng lẽ thường được.
Ba mươi sáu cương quốc có thiên tài khắp nơi, ai cũng đều kiêu ngạo vô cùng, khiêu chiến vượt cấp, lấy một địch mười, căn bản là đếm không hết.
Có điều Tần Ninh trong mắt bọn chúng cũng chỉ là một trong số các thiên tài bình thường thôi.
“Thí luyện này chán thật, việc gì cũng phải đến tay ta”.
Tần Ninh bất lực nói: “Nhưng mà các ngươi bắt nạt người phụ nữ của ta, ta mà không đích thân ra tay thì sẽ bị người khác coi thường mất, mặc dù ta đúng là không ngại chuyện này...”
“Từng người lên một hay là lên cùng đây?”
Lời này nói ra, mọi người xung quanh liền trở nên náo động.
Cái tên này điên cuồng quá rồi đấy?
Muốn chết thì cũng không cần như vậy chứ!
Mà lúc này, mọi người đều cảm giác được bốn người Sở Lăng Thiên, Địch Chiến, Hạng Vân Vũ và Vân Chấn đã hoàn toàn phẫn nộ.
Mỗi một câu nói của Tần Ninh đều lộ ra vẻ thờ ơ, kiêu ngạo, là sự khinh bỉ lớn nhất với chúng.
“Bớt nói nhảm đi!”
Vân Chấn không nhịn được, bước ra, quát lên: “Để ta giết hắn!”
Oanh...
Trong chốc lát, bốn bóng người tuôn ra.
Nhìn bốn người xông tới, ánh mắt Tần Ninh trở nên lạnh lùng.
“Đáng lẽ nên xông lên từ lâu mới phải...”
Ngọc Lưu Ly Như Ý được nắm chặt trong tay, Tần Ninh mỉm cười, nuốt xuống.